"Nhìn lúc trước cháu và Nhị Bảo nghịch ngợm như vậy, thím nhỏ lo lắng lắm luôn. Lỡ như Dương Dương sau này cũng không nghe lời thím nhỏ giống hai đứa, còn phạm lỗi, gây rắc rối thì thím nhỏ nên làm sao bây giờ? Cháu là anh của Dương Dương, không thì, cháu giúp thím nhỏ nghĩ cách đi?”
Lâm Đại Bảo thở dài một hơi, ra là người thím nhỏ muốn xử lý lần này là em trai nhỏ chứ không phải nó.
"Thím nhỏ, rất đơn giản, nếu Dương Dương không nghe lời, thím đánh nó!”
Lâm Đại Bảo vỗ hai bàn tay nhỏ, “ba” một tiếng vang dội giòn dã: "Thím nhỏ, thím phải tin tưởng vào bản thân. Thím đánh đau, Dương Dương nhất định sẽ sợ, cháu còn cực kỳ sợ luôn mà. Thím xem, lúc trước cháu bắt nạt Dương Dương, sau khi bị thím đánh mông, cháu có dám nữa đâu. Cháu nghĩ, Dương Dương phạm lỗi thì thím cứ đánh nó đi, nó chắc chắn cũng sẽ sợ, sẽ sửa thôi.”
Thím nhỏ là mẹ ruột của Dương Dương còn gì, đến nó còn bị thím nhỏ đánh thì làm gì có chuyện Dương Dương bình an vô sự được chứ.
Làm anh em ấy mà, có nạn cùng chia, có bị đánh anh em phải cùng chịu chứ.
Còn có một chuyện, Lâm Đại Bảo chỉ dám nghĩ chứ không dám nói ra.
Nó cảm thấy hình như đánh người xong cũng sẽ mệt lắm.
Vạn nhất Dương Dương thật sự không nghe lời, để thím nhỏ đánh, sau khi thím nhỏ đánh Dương Dương rồi có khi nào sẽ không còn sức đánh nó và Nhị Bảo nữa không?
Đương nhiên, nó và Nhị Bảo nhất định sẽ rất ngoan rất ngoan, không chọc cho thím nhỏ sinh tức giận nữa.
"Đánh... có tác dụng không?" Lâm Đại Bảo sau khi lớn lên đích thật là rất thích đánh nhau, cho nên Lâm Đại Bảo là dùng võ thu phục lòng người?
Đây chính là lấy bạo chế bạo ư.
Ừm... Lâm Đại Bảo cung cấp biện pháp này cho cô, chí ít là để đối phó với mình Lâm Đại Bảo thì hẳn là hữu dụng ha.
OK, vấn đề của Lâm Đại Bảo tạm thời đã được giải quyết.
"Dĩ nhiên là có tác dụng rồi!"
"Đại Bảo à, thím lại hỏi cháu, nếu Nhị Bảo không nghe lời cháu thì cháu phải làm sao với nó bây giờ? Ngoại trừ đánh nó nhé."
Biện pháp lấy bạo chế bạo này đối phó với Lâm Đại Bảo còn khá hữu hiệu, hoàn toàn chính xác. Từ lần trước, từ lúc cô không đánh nó nữa, thái độ của Lâm Đại Bảo với cô đã khá hơn nhiều, nhưng biện pháp này dùng trên người Lâm Nhị Bảo thì hẳn là vô dụng.
Lâm Đại Bảo: "Nhị Bảo ạ? Thế lại càng dễ, Nhị Bảo nếu không nghe lời, thím đừng để ý tới nó mà cứ đem nó nhét vào chỗ tối đen như mực ấy, nó nhất định sẽ bị dọa sợ phát khóc. Nó thường nói, trong đêm đen như mực có quái vật ăn thịt người. Chậc, cháu đã lớn như vậy rồi mà từ trước tới nay chưa từng thấy bao giờ. Làm con trai mà lá gan nhỏ xíu à, cháu còn chẳng muốn nhận nó là em trai của Lâm Đại Bảo đâu.”
Mắt Trần Ái Ân sáng rực lên, sợ tối, sợ quái vật ăn thịt người, vậy thì cô có thể hiểu thành Lâm Nhị Bảo rất sợ hãi những thứ mơ hồ như "quỷ" không?
Tạch tạch tạch tạch, trong đầu Trần Ái Ân như đang vang lên tiếng gõ laptop, nhập những thông tin lưu ý về Lâm Nhị Bảo vào đầu cô.
Làm một người tới từ thế kỷ hai mươi mốt, chuyện khác cô không biết, chứ chuyện ma thì có cả một đống, nhất là những truyện, phim liên quan tới những gã đàn ông cặn bã bị phụ nữ hay trẻ con thành quỷ quấn lấy.
Kinh điển nhất một bộ phim Thái Lan tên là « Quỷ ảnh », cô cam đoan có thể đem Lâm Nhị Bảo dọa đến không dám trở thành mấy gã cặn bã luôn.
OK, vấn đề của Lâm Nhị Bảo cũng coi là giải quyết được rồi.
"Vậy Tiểu Hoa thì sao, nếu con bé không nghe lời cháu, cháu sẽ làm thế nào để nó có thể ngoan ngoãn nghe lời?”
Lâm Đại Bảo không hổ là anh cả, dù chỉ mới bảy tuổi nhưng đã hiểu rất rõ nhược điểm của mình và mấy đứa em trong nhà.
Lâm Đại Bảo làm anh lớn, Trần Ái Ân chấm cho nó một trăm điểm, đồng thời cũng muốn cho Lâm Đại Bảo một trăm câu khen ngợi: Người anh tốt tiêu biểu của Trung Quốc!
"..." Lâm Đại Bảo cảm thấy có chút kỳ quái, "Thím nhỏ, không phải thím lo lắng Dương Dương không nghe lời thím à? Tại sao lại hỏi nếu cháu, Nhị Bảo và Tiểu Hoa không nghe lời thì cháu phải làm sao?"
Có phải nhầm chỗ nào hay không?
"Không phải, thím là vì... muốn biết thêm một vài phương pháp nữa, cho nên mới thuận miệng hỏi trường hợp Nhị Bảo và Tiểu Hoa luôn. Quả nhiên là anh lớn, phải thương hai đứa nhỏ Nhị Bảo với Tiểu Hoa biết bao mới có thể hiểu chúng như vậy được chứ. Đại Bảo nhà ta thật sự quá hiểu chuyện, là một ông anh đầy trách nhiệm ha. Đại Bảo à, Dương Dương về sau cũng muốn được anh lớn Đại Bảo quan tâm nhiều lắm, anh Đại Bảo là đáng tin nhất đó.
Bị Trần Ái Ân rót một trận thuốc mê hồn mạnh như vậy, Lâm Đại Bảo qua năm nay mới lên tám sớm đã đem lý trí ném đến lên chín tầng mây rồi, dĩ nhiên là Trần Ái Ân hỏi gì nó đáp nấy: “Đúng vậy, cháu là anh lớn mà, cháu không thể để cho người khác bắt nạt em trai, em gái mình được. Thím nhỏ, sau này Dương Dương đã có cháu bảo vệ rồi. Ai dám bắt nạt thằng bé, cháu liền đánh người đó!"
Nó là Lâm Đại Bảo nắm đấm sắt, cũng không phải ăn chay!
Trần Ái Ân bóp một chút nắm tay nhỏ đang giơ lên biểu hiện quyết tâm của Lâm Đại Bảo, bây giờ chưa phải lúc thích hợp, hiệu quả giáo dục quá kém.
Chờ đến thời cơ thích hợp, cô sẽ dạy Lâm Đại Bảo để thằng bé tự thể nghiệm mà hiểu được rằng, sử dụng trí tuệ mạnh hơn là dùng nắm đấm nói đạo lý nhiều thế nào.
Sau khi cùng Lâm Đại Bảo hàn huyên một hồi, Trần Ái Ân hài lòng chạy về phòng, đem nhược điểm của ba đứa nhỏ Lâm Đại Bảo ghi lại.
Lúc viết đến Lâm Tiểu Hoa, Trần Ái Ân viết hai chữ: Ăn hàng.