Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 121 - Chương 121.

Chương 121. - Chương 121. -

Theo lời Lâm Đại Bảo nói, Lâm Tiểu Hoa đặc biệt rất thích ăn, nếu ai chịu cho con bé ăn ngon, nó liền nghe theo người đó răm rắp.

Cũng bởi vì vậy, Lâm Đại Bảo không lo lắng về Lâm Nhị Bảo nữa mà chỉ lo cho Lâm Tiểu Hoa thôi. Sợ con bé bởi vì một viên kẹo mà cuộc đời rẽ sang lối khác.

Ghi chép hoàn tất, Trần Ái Ân nhẹ nhõng như trút được gánh nặng.

Lý luận coi như đã có rồi, giờ chỉ còn chờ cơ hội áp dụng vào thực tiễn thôi.

"Ái Ân, Đại Bảo nói cho mẹ con về lại phòng, người có chỗ nào không thoải mái hả con? Có phải thấy cực kỳ mệt, ngủ thế nào cũng không đủ, còn buồn nôn muốn ói không con?"

Mẹ Lâm nghe Lâm Đại Bảo nói xong thì vừa mừng vừa sợ, chạy qua chỗ Trần Ái Ân bên này hỏi thăm tình hình ngay.

Bà đúng là rất thích Dương Dương, nhưng Dương Dương vẫn không phải cháu trai ruột của bà.

Con trai cũng đã kết hôn rồi, mẹ Lâm trông mong nhất dĩ nhiên là bụng của Trần Ái Ân nhanh nhanh có tin tức.

Trần Ái Ân đang có tâm tình rất tốt, nhất thời chưa kịp phản ứng với lời mẹ Lâm nói: "À không, con không thấy mệt, cũng không có buồn nôn. Mẹ, con rất khoẻ, rất tốt, càng không sinh bệnh gì cả, mẹ không cần lo cho con đâu."

Sau khi mẹ Lâm Trần Ái Ân nói cô không có bệnh tật gì thì lộ ra vẻ mặt thất vọng, lúc này Trần Ái Ân mới sực nhớ, những phản ứng mà mẹ Lâm nói đến kia rõ ràng đều là triệu chứng xuất hiện sau khi phụ nữ mang thai mà.

Trần Ái Ân dở khóc dở cười: "Mẹ, Kiến Quốc về bộ đội còn chưa được một tháng đâu."

Cô nếu thật sự có những phản ứng này, vậy đứa nhỏ trong bụng cô đã có từ khi nào chứ? Lúc đó khéo mẹ chồng cô lại phải lo lắng hơn ấy chứ.

Mẹ Lâm hậm hực cười một tiếng: "Ái Ân à, con đừng có áp lực, mẹ không có ý gì khác, cũng không muốn hối con đâu. Chỉ là chuyện này mẹ nghĩ đã lâu rồi, mẹ... Con cứ kệ mẹ đi, mẹ cũng không biết mình đang nói gì nữa."

"Mẹ, cái gì mà mẹ cũng không biết mình đang nói gì?" Cô út Lâm đang về phòng thì vừa vặn nghe được câu cuối, “Chị dâu, mẹ nói chị không thoải mái, bây giờ sao rồi, khá hơn chút nào không? Thật thực sự không thoải mái thì đừng cố chịu, em qua sở vệ sinh lấy ít thuốc về cho chị.”

Hôm nay đầu năm mùng một, cô út Lâm lúc đầu cũng không định ra ngoài, nhưng đột nhiên có người đến báo, nói là trong xưởng còn có ít đồ vẫn chưa phát.

Thật là, có đồ gì mà không thể phát trước khi nghỉ ăn tết chứ, sao còn có chuyện thời điểm đầu năm mùng một phát bổ sung được. Nhưng tốt xấu gì cũng có thêm chút đồ, cũng không phải thứ gì vô dụng, cô út Lâm cũng đâu có khả năng bởi vì đầu năm mùng một mà ngay cả đồ phát miễn phí cũng không cần chứ?

Không có cách nào, cô đành phải đi một chuyến đến xưởng, cố gắng tranh thủ trước khi trời tối về tới nhà.

"Tốt hơn nhiều rồi." Trần Ái Ân cũng không giải thích, "Cô út, em có mệt không?"

Đúng rồi, trong mộng thì tình huống của cô em chồng - cô út Lâm là thế nào nhỉ?

Ừm...

Vất vả lắm Trần Ái Ân mới nhớ được nội dung trong mộng về cô út Lâm. Mặt cô sầm lại, vì cô út Lâm mà mặc niệm ba phút.

Cô út Lâm bị lừa cưới quá thảm!

Nhưng tình huống này, Lâm Kiến Quốc vậy mà vẫn không hề hay biết, trong khi Từ Lệ Anh lại có chút rõ ràng.

Vấn đề là cô út Lâm cũng biết chồng mình có vấn đề. Sau khi hai người có con, chồng cô liền cùng cô ấy chia phòng ngủ, còn cùng người đàn ông khác đặc biệt thân mật, nhưng cô út Lâm lại chưa từng cùng anh hai là Lâm Kiến Quốc đề cập qua vấn đề tương tự hay là phàn nàn, oán trách với anh một lời nào.

Mỗi lần Lâm Kiến Quốc hỏi tình cảm của cô út Lâm và chồng thế nào, cô út Lâm đều sẽ ôn hòa trả lời: Rất tốt.

Cô út Lâm trả lời rất tốt, Lâm Kiến Quốc liền không nghĩ nhiều nữa.

Cho nên, dù là Từ Lệ Anh nhìn ra được một chút vấn đề nhưng cô ta cũng nhịn mà không nói gì.

Cô út Lâm cũng đã nói cuộc sống của mình rất tốt, không có vấn đề gì rồi mà. Cô ta chỉ là chị dâu thôi, quản quá nhiều không chừng ngược lại mất lòng phật ý ấy chứ.

So với Lâm Đại Bảo, cuộc đời của cô út Lâm cũng xem như thái thái bình bình mà đi đến kết truyện.

Nhưng làm một người phụ nữ, Trần Ái Ân có dùng chân nghĩ cũng biết, cuộc sống của cô út Lâm dĩ nhiên là vô cùng vô cùng hỏng bét.

Cô út Lâm sở dĩ xưa nay đều không hề nhắc tới những chuyện này với Lâm Kiến Quốc, hẳn là bởi vì cảm thấy ba đứa Lâm Đại Bảo đã mang đến rất rất nhiều phiền phức cho Lâm Kiến Quốc rồi.

Cô ấy không hi vọng bởi vì chuyện của mình mà lại lần nữa gây ảnh hưởng không tốt cho cuộc sống của Lâm Kiến Quốc, cho nên yên lặng nhẫn nhịn hết thảy.

"Chị dâu, sao chị lại nhìn em như vậy, trên mặt em có dính gì à?" Cô út Lâm sờ sờ mặt mình, không có mà, trên mặt cô vẫn sạch sẽ lắm.

Lâm Đại Bảo tới gần cô út Lâm, để cô cúi gập lưng xuống: "Hôm nay thím nhỏ cứ là lạ thế nào ấy, lúc thím ấy nhìn cháu cũng là như vậy luôn. Cô nhỏ ơi, cô nói có phải thím nhỏ muốn đánh cháu không?"

"Cháu lại nghịch ngợm chọc thím nhỏ cháu giận hả?"

"Không có nha, không tin cô út hỏi bà nội đi."

"Nếu không có thì cháu sợ cái gì, thím nhỏ không tùy tiện đánh người lung tung đâu." Cô út Lâm vẫn rất tin tưởng Trần Ái Ân, "Hôm nay cô út có đem kẹo về, muốn ăn không?"

Lâm Đại Bảo hoan hô một tiếng: "Có kẹo ăn!"

Bình Luận (0)
Comment