"Cháu cháu cháu cháu, cháu cũng muốn ăn." Lâm Nhị Bảo vội phát hoảng, rất sợ cô nhỏ quên cho nó một phần.
"Cháu..." Lâm Tiểu Hoa gấp lên chỉ biết hô “cháu” một tiếng, sau đó chạy đến trước mặt cô út Lâm, ôm đùi cô không buông tay, mặt thì ngẩn lên, tội nghiệp nhìn cô, không ngừng gọi "Cô út".
"Đừng nóng vội, đều có, đều có hết."
Cô út Lâm vui vẻ phất phát kẹo cho ba đưa cháu trai, cháu gái mình.
Trước kia cô mua kẹo cũng là muốn cho cái này ba đứa nhỏ này ăn, nhưng những lúc đó, cô út Lâm luôn cảm thấy trong lòng khó chịu, cảm thấy cô bỏ tiền ra mua đều lãng phí, không đáng giá. Bởi vì cô út Lâm biết, cô cho nhà chúng nhiều kẹo như vậy, ba đứa nhỏ Lâm Đại Bảo có thể ăn thì đoán chừng nhiều lắm cũng chỉ là một, hai cục thôi, còn lại đều bị Triệu Mỹ Hoa cầm đi đưa hết cho Triệu gia .
Nhưng năm nay cô út Lâm đã nghĩ kỹ rồi, số kẹo này cô không đưa qua cho nhà Lâm Kiến Cường nữa mà để lại trong nhà mình. Ba đứa nhỏ Đại Bảo nếu muốn ăn kẹo thì có thể chạy đến tìm cô rồi cô phân cho từng đứa chứ sao.
Thực ra, trước kia cô út Lâm cũng từng nghĩ là sẽ làm như vậy rồi, đáng tiếc, Triệu Mỹ Hoa quản ba đứa nhỏ này rất nghiêm, không cho chúng tới chơi. Lúc đó, ba đứa nhỏ này ở Triệu gia còn chưa nhận biết được là chúng bị đối xử bất công, dù sao cũng đều còn rất bé mà.
Thẳng đến khi Đại Bảo lớn lên, càng ngày càng hiểu chuyện, rồi Nhị Bảo và Tiểu Hoa dưới sự ảnh hưởng của Đại Bảo thì dần dần nhận thức được sự phân biệt đối xử của nhà bà ngoại với chúng.
Nhị Bảo vẫn luôn theo đuôi Đại Bảo. Đại Bảo không thích nhà bà ngoại, Nhị Bảo cũng chẳng cần lý do gì, cũng học theo mà không thích nhà bà ngoại.
Từ khi ở nhà bà ngoại bị mợ nhéo người, muốn ăn kẹo mà không cho ăn về sau, Nhị Bảo và Đại Bảo càng một lòng hơn, cảm thấy nói lời Đại Bảo đều đúng cả.
Sau khi nhậm viên kẹo ngọt ngào vào trong miệng, Lâm Đại Bảo hỏi: "Còn Dương Dương nữa này?"
Cô út Lâm nhìn về phía Trần Ái Ân : "Chị dâu, tuổi Dương Dương có thể ăn kẹo không?"
"Không thể." Trần Ái Ân cự tuyệt, "Dương Dương còn nhỏ, răng sữa còn chưa mọc đủ, đừng cho nó ăn kẹo."
Lúc cô út Lâm phát kẹo cho ba đứa nhỏ Lâm Đại Bảo, Trần Ái Ân tay mắt lanh lẹ lôi kéo sự chú ý của Dương Dương, dùng mấy trò đùa giỡn khiến cho Dương Dương không nhìn thấy một màn chia kẹo kia.
Con nít mà, mặc kệ mình có thể ăn được hay không, thấy được là nhất định sẽ muốn có, không có thì chắc chắn sẽ quậy lên đòi cho được.
Nhưng chỉ cần hai mắt không thấy, chỉ nghe thôi thì Dương Dương còn chưa thể hoàn toàn hiểu hết lời nói của những người khác. nên vẫn còn khá dễ qua mặt thằng bé.
Cô út Lâm gật gật đầu, giáo dục ba đứa nhỏ: "Em trai mấy đứa còn nhỏ, chưa ăn được kẹo. Các cháu là anh là chị rồi, cho nên lúc ăn kẹo thì đừng để cho em thấy được nhé. Em nhìn thấy sẽ khóc đấy, nhớ kỹ chưa nào?"
Tiểu Hoa chỉ cần có ăn thì cô út đã cho nó kẹo ăn nói thế nào, con bé liền làm thế đó.
Nhị Bảo nuốt một ngụm nước bọt: "Cô út ơi, cô thật tốt." Cho nó ăn kẹo, lại không cho em bé Dương Dương ăn kẹo.
Lâm Đại Bảo: "Em trai nhỏ Dương Dương thật đáng thương, về sau cháu sẽ tốt với nó hơn nữa."
Kẹo ngon như vậy mà Dương Dương không thể ăn?!
Lâm Đại Bảo cảm thấy, đây là một điều cực kỳ bi đát, đồng thời cũng là một tin tức tốt, bởi nó có thể ăn nhiều hơn một viên rồi.
Nghĩ nghĩ, Lâm Đại Bảo lại an ủi Dương Dương một câu: "Dương Dương à, đừng gấp nha, chờ em lớn như bọn anh là có thể ăn kẹo rồi. Đến lúc đó, kẹo của anh, anh, anh sẽ cho em một viên, thấy anh hào phóng không?"
"Hào phóng, hào phóng, Đại Bảo thương Dương Dương thật đấy." Huynh hữu đệ cung, mẹ Lâm có thể không vui vẻ được sao?
Cô út Lâm đem đồ của mình cất kỹ rồi về ngồi ở bên người mẹ Lâm: "Mẹ, vài ngày nữa là con về xưởng rồi, mấy món đồ kia của con mẹ không thể lại cho chị dâu cả đâu, để chị ấy lại cầm đi Triệu gia mất."
Cô để lại nhà, mấy thứ này đều là cho ba đứa nhỏ Lâm Đại Bảo ăn. Nếu lại như mấy năm qua, đưa đến nhà anh cả, những món đó chẳng phải đều vào miệng người nhà họ Triệu hay sao.
"Đấy là đồ của con, con tự mình làm chủ đi." Cho người nhà họ Triệu ăn không đồ tốt nhiều năm như vậy, mẹ Lâm cũng tiếc lắm chứ.
Chỉ là trước kia, thái độ của Lâm Kiến Cường một mực nghiêng về Triệu Mỹ Hoa, dù là ba đứa bé này chỉ ăn được một, hai viên, nhưng so ra vẫn tốt hơn một viên đều không được ăn.
Thái độ của Triệu Mỹ Hoa rất cứng rắn, cô út Lâm nếu không đem những món đồ này giao cho chị ta, chị ta thà rằng không cho ba đứa nhỏ nhà mình đi nhà bà nội đi cũng không chịu nhượng bộ, không có ăn thì không ăn chứ sao.
Ba đứa chúng nó có cha có mẹ, không ăn chút đồ ăn vặt đó thì sao nào, cũng không đói chết người được.
Cô út Lâm đau lòng ba đứa nhỏ Đại Bảo, đành phải đem đồ giao cho mẹ chúng, để chị ta tự mình phân chia.
Đau lòng ba đứa cháu nhà mình, cho nó đồ ăn, nhưng lại thành ra cái dạng này, cô út Lâm qua mỗi năm lại càng thêm uất ức.
Năm nay coi như không cần phải vậy nữa, thật sự là một tin tốt.
"Mẹ, mẹ có thấy anh hai con cưới chị dâu này là quá chuẩn không. Thời gian chị dâu vào cửa mặc dù không dài, nhưng nhà ta càng ngày càng tốt hơn."
Nếu không phải là không được phép nói, cô út Lâm rất muốn nói một câu, người như chị dâu cô còn không phải là người có tướng vượng phu trong truyền thuyết hay sao?