Mẹ Lâm cười như hoa nở: “Còn không phải sao? Mẹ thấy anh cả con năm nay hình như cũng đã thông suốt rồi.”
Trước kia Kiến Cường làm gì chịu để ba đứa nhỏ ăn ngủ lại ở chỗ bà chứ.
“Cô nhỏ ơi, cô nói chuyện gì với bà nội vậy? Cháu cũng muốn nghe.” Sau khi đem kẹo nhai nát nuốt xuống, Lâm Đại Bảo hóng hớt chạy qua ngồi bên người cô út Lâm.
“Cái đồ tinh ranh nhà cháu, còn không biết là chuyện gì mà đã đòi nghe rồi?” cô út Lâm nhéo nhéo mũi Lâm Đại Bảo.
Lâm Đại Bảo không phục: “Cháu đã tám tuổi rồi, cháu không nhỏ.”
“Tám tuổi thì không nhỏ nữa hả?”
“Đúng vậy, tám tuổi không còn nhỏ nữa, cháu đã trưởng thành rồi, là nam tử hán.”
“Từ từ…” Trần Ái Ân đột nhiên phản ứng lại, “Đại Bảo tám tuổi rồi?”
“Đúng vậy, làm sao hả con?”
Trần Ái Ân sờ sờ khóe miệng: “Mẹ, Đại Bảo năm nay cũng đã tám tuổi, mọi người không đưa Đại Bảo đi học sao? Từ trước tới nay, con hình như không nghe mẹ đề cập qua thành tích học tập của Đại Bảo ở trường.”
Lâm Đại Bảo: “Mẹ cháu nói, đọc sách vô dụng, người đọc sách người đều là xú lão cửu. Hơn nữa, đi học thì cháu không thể đi chơi rồi. Cháu không đi học đâu!”
Không thể đi chơi, lại còn bị người ta mắng, nó đi học làm gì chứ?
Lâm Nhị Bảo: “Cháu cũng không đi học.”
Lâm Tiểu Hoa lắc đầu theo: “Không đi không đi không đi.”
Trần Ái Ân dùng sức vỗ trán mình, dường như muốn đem huyết áp đang tăng cao đập xuống lại.
“Chị dâu, đừng nóng. Chị dâu cả chính là người như vậy đấy. Em với mẹ đã khuyên vài lần rồi, chị ta chính là nhất nhất không nghe vào, anh cả cũng mặc kệ luôn.”
Cô út Lâm rót cho Trần Ái Ân một chén nước, trong lòng cũng rất bất đắc dĩ.
Làm ba mẹ ruột của ba đứa nhỏ này, Lâm Kiến Cường và Triệu mỹ hoa đều không tán đồng, không coi trọng, thì “người ngoài” như cô út Lâm và mẹ Lâm dù có muốn quan tâm cũng là hữu tâm vô lực.
Hơn nữa, có Triệu mỹ hoa cố tình định hướng, còn không nghe ra ba đứa nhỏ này đều đã cực kỳ bài xích chuyện đi học như thế nào sao?
“Mẹ, anh cả mà nói, ba đứa nhỏ Đại Bảo dám không nghe sao?”
“Không dám.” Đại Bảo dám cùng Triệu Mỹ Hoa ngoan cố, nhưng còn chưa dám làm càn trước mặt Lâm Kiến Cường bao giờ.
“Thế được rồi.” Không đọc sách? Này làm sao có thể!
Khó trách ba đứa nhóc này đều không giỏi giang gì, tính ra ba đứa này đều chưa từng đến trường, tất cả đều là thất học, không hiểu đạo lý làm người.
“Đại Bảo à, thím kiểm tra trí nhớ của cháu được không, để xem cháu có phải là một đứa bé thông mình không nào.”
Lâm Đại Bảo hiếu thắng ngay lập tức mắc mưu: “Thím nhỏ, thím muốn kiểm tra cháu thế nào? Cháu nói trước luôn nha, cháu không đi học đâu!”
“Cháu nói vậy thì thím hỏi cháu, có phải chú hai cháu biết thật nhiều chữ nên hiện tại là doanh trưởng, còn ba cháu không biết chữ cho nên chỉ là một nông dân làm ruộng không nào? Ba cháu muốn cháu tương lai làm doanh trưởng hay vẫn là giống ba cháu, làm nông dân đây.”
Triệu Mỹ Hoa chưa từng cùng Lâm Đại Bảo giải thích rõ, đi học rốt cuộc là học cái gì, đạt được cái gì.
Ấn tượng duy nhất của Lâm Đại Bảo với chuyện đi học chỉ là mất đi tự do, không thể chơi đùa hàng ngày nữa.
Vì thế, nó một chút cũng không đem “biết chữ” và “đi học” trong lời nói của Trần Ái Ân liên hệ với nhau: “Thím nhỏ, cháu cũng muốn giống chú hai, làm doanh trưởng. Tay cầm thương cầm súng đánh lại kẻ thù, làm anh hùng!”
“Cháu muốn làm anh hùng?”
“Đúng vậy, nắm đấm cháu cứng, cháu đánh nhau lợi hại lắm đó, trong đội sản xuất không ai có thể đánh thắng được cháu đâu.”
Mắt Trần Ái Ân sáng rực lên: “Làm anh hùng không chỉ cần nắm đấm cứng đâu, ba cháu nắm đấm cũng cứng đó thôi, đánh người cũng rất đau, vậy ba cháu là anh hùng sao? Cháu lại nhìn thím này, thím cũng có đánh cháu kìa, nhưng thím đâu có được làm anh hùng.”
Lâm Đại Bảo: “Vì sao ba cháu ba không phải là anh hùng, mà chú hai có thể?” Khác nhau ở đâu cơ?
“Chú hai cháu biết chữ, từng đi học, biết tính toán, thành tích còn rất tốt. Cho nên chú ấy thành anh hùng, cầm súng, ra trận đánh địch.”
Lâm Đại Bảo rối rắm: “Là như thế sao?”
“Đương nhiên là như thế rồi, nếu không tin, cháu đem lời thím vừa nói với cháu đi nói lại cho ba cháu nghe đi, xem ba cháu có để cháu đi học không. Còn nhớ thím vừa nói gì với cháu không nào?”
Lâm Đại Bảo trí nhớ khá tốt, đúng là có thể lặp lại một lần. Không phải là không sai sót, nhưng cơ bản thì giống nhau, không thay đổi ý nghĩa.
Trần Ái Ân vui vẻ: “Đại Bảo thật thông minh, thông mình y như chú hai cháu vậy. Đúng rồi, cháu có thể nhớ thêm một câu không?”
Được khen ngợi, Đại Bảo ưỡn ngực: “Thím nhỏ cứ nói, cháu nhất định có thể nhớ kỹ.”
“Vậy cháu nói, chờ Dương Dương trưởng thành, thím và chú hai cháu cũng muốn cho Dương Dương đi học. Về sau em trai, em gái Dương Dương cũng đều phải đi học hết.”
Lâm Kiến Cường không phải thích cùng Lâm Kiến Quốc so hơn thua sao?
Con của Lâm Kiến Quốc dù đã sinh hay chưa sinh ra thì về sau đều phải đi học hết. Cô không tin Lâm Kiến Cường biết tin này xong còn có thể dung túng Triệu Mỹ Hoa tiếp tục tẩy não ba đứa bé này, để chúng trở thành ba đứa bé hoang dã thất học suốt ngày chạy chơi trong đội sản xuất.
“Nhớ kỹ rồi chứ?”
Lâm Đại Bảo lặp lại một lần câu nói mà Trần Ái Ân vừa bổ sung kia: “Đều nhớ kỹ rồi ạ.”
“Vậy giờ cháu đi tìm ba cháu đi.”
“Thím nhỏ tốt của cháu, thím chờ cháu quay lại nhé.”
Nói rồi, Lâm Đại Bảo cứ như cơn gió, chạy một mạch ra khỏi Lâm gia về thẳng nhà mình.
Nó hoàn toàn không biết, một lần chạy này, chẳng những đem chính nó “bán” đi, mà còn nhân tiện đóng gói “bán” luôn em trai em gái nó nữa.