Mẹ Lâm ngồi nghe nãy giờ, há hốc cả mồm: “Ái Ân à, như vậy có được không con?”
Cô út Lâm vỗ đùi một cái: “Mẹ, con thấy biện pháp này của chị dâu khá tốt, nhất định có thể thành công đó.”
Anh cả của cô ấy à, lòng tự trọng cao như núi, lại còn mẫn cảm nữa chứ. Khuyên không dùng được nhưng khích tướng lại có thể thành công không chừng.
“Chị dâu à, chị thông minh thật đấy. Cũng dịp này năm trước, em với mẹ sầu đến bạc đầu, muốn cho Đại Bảo đi học nhưng vợ chồng anh cả như thế nào cũng không chịu. Chị dâu cả là cảm thấy Đại Bảo đi học vừa vô dụng vừa phí tiền, còn anh cả nghĩ sao thì em không rõ. Thật sự gấp chết đi được.”
Mắt thấy tương lai Đại Bảo vì ba mẹ không đáng tin mà bị làm chậm trễ, người cô ruột như cô cũng không biết nên làm sao cho phải. Không nghĩ tới trong nhà thêm một chị dâu mới thì chuyện này liền có cơ hội chuyển biến.
Cô út Lâm có lẽ không thể nghĩ ra được cách nào để khuyên nhủ Lâm Kiến Cường, nhưng cách làm của Trần Ái Ân có hiệu quả hay không, cô út Lâm vẫn là có thể đoán được một hai.
Còn không phải sao, vừa nghe Lâm Đại Bảo kể lại cho hắn mấy câu nói tức chết người đó, Lâm Kiến Cường mặt mày tối sầm lại, sau đó liền đi tìm Triệu Mỹ Hoa.
“Đại Bảo về làm gì vậy?” Đang chuẩn bị đồ đạc để ngày mai mang qua nhà mẹ đẻ, Triệu Mỹ Hoa tâm tình cực kỳ tốt, nghe thấy Lâm Kiến Cường vào nhà cũng không để ý nhiều.
Lâm Kiến Cường một phen đem đồ từ trong tay Triệu Mỹ Hoa đoạt lại, sau khi kiểm tra kỹ một phen thì cầm tiền đi, còn đồ đạc thì để để nguyên: “Trong nhà còn bao nhiêu tiền, cô lấy hết ra đây. Tôi có việc cần dùng.”
Triệu Mỹ Hoa không để ý tới lời hắn nói mà chỉ nghĩ đem tiền lấy lại: “Anh làm gì vậy, hai mươi đồng này là mai em muốn cầm cho nhà mẹ đẻ.”
Lâm Kiến Cường không chịu cho, Triệu Mỹ Hoa muốn lấy cũng không có cách nào: “Tôi nói, nhà ta có bao nhiêu tiền, lấy hết ra đây, đưa tôi, tôi có việc dùng. Nhanh lên, đang lúc tôi còn tốt tính thì lấy ra, vậy thì không có chuyện gì. Chờ tôi điên lên, để cô ăn một trận đòn rồi mới lấy tiền ra, tôi cũng không phiền đâu.”
Triệu Mỹ Hoa bị dọa hết hồn: “Kiến Cường, anh sao vậy?”
Tự dung chịu kích thích ở đâu rồi chạy về ra oai trước mặt chị ta?
Lâm Kiến Cường cứ vậy mà nhìn chằm chằm Triệu Mỹ Hoa: “Không chịu lấy? Vậy tôi tự tìm.”
Triệu Mỹ Hoa tự đưa cho hắn thì hắn còn có thể du di để lại một chút, chứ chờ chính hắn tìm được rồi, Triệu Mỹ Hoa có mơ cũng đừng nghĩ cầm lại được tiền.
Rốt cuộc cũng là vợ chồng, trước kia Lâm Kiến Cường lại mặc kệ chuyện này, toàn làm Triệu Mỹ Hoa tự mình xử lý. Hai vợ chồng chưa từng vì chuyện ai quản tiền mà cãi nhau trở mặt bao giờ, cho nên Triệu Mỹ Hoa cũng không quá để tâm đến chỗ cất tiền. Đại khái cũng chỉ có vài chỗ đó thôi, Lâm Kiến Cường đều có thể đoán được.
Nhìn đến Lâm Kiến Cường thật sự có thể tìm ra tiền, Triệu Mỹ Hoa hoảng hốt lao đến muốn giật lại: “Anh, anh làm gì vậy! Nhà ta lâu nay không phải đều là tiền do em quản sao? Anh cần dùng gì, phải tốn bao nhiêu thì anh cứ nói với em. Em sao có thể không đưa cho anh chứ.”
Lâm Kiến Cường cũng không dong dài, đem tiền cất vào túi mình, không hề có ý định trả lại Triệu Mỹ Hoa: “Năm sau tôi muốn đưa Đại Bảo đi học. Chờ Nhị Bảo đến tuổi cũng đi, Tiểu Hoa cũng đi luôn!”
Dựa vào cái gì con cái Lâm Kiến Quốc đều có thể đi học còn con hắn thì không?
“Anh phát điên cái gì đó! Chuyện này không phải mình đã sớm thương lượng xong rồi sao? Đọc sách đều là xú lão cửu cả, không có tiền đồ còn sẽ bị người ta đánh, bị người ta mắng. Huống chi, mấy đứa Đại Bảo, Nhị Bảo đều không thích đi học. Không tin thì tự anh đi hỏi chúng đi.”
Người nhà mẹ đẻ chị ta nói với chị ta, đi học chỉ phí tiền.
Phí tiền không nói, còn chẳng được tích sự gì.
Đại Bảo, Nhị Bảo chẳng cần đi học làm gì, tiết kiệm được bao nhiều là tiền. Chờ chúng lên mười lăm, mười sáu tuổi thì có thể ra ngoài tìm việc kiếm tiền rồi.
“Vậy sao cháu ngoại trai của cô lại đi học?”
Nhà mẹ đẻ Triệu Mỹ Hoa có hai ông anh, chỉ là anh hai sinh ra hai đứa cháu gái, chỉ có anh cả là sinh được hai nữ một nam.
Triệu Mỹ Hoa giải thích: “Nào có giống nhau chứ? Chị dâu em một năm sinh một đứa, lúc sinh thằng bé thì sinh non. Cháu ngoại trai của em từ nhỏ sức khoẻ đã không tốt, nó không đọc sách thì biết làm gì nữa.”
“Hừ, cháu ngoại trai của cô sức khoẻ không tốt, cho nên chỉ có thể đọc sách, còn hai đứa con trai tôi sức khoẻ tốt, cho nên làm gì cũng được hả? Nói như vậy, có phải là đọc sách, đi học thì càng nhẹ nhàng hơn không? Con trai nhà Triệu gia các người so với con trai của Lâm Kiến Cường tôi đây thì quý giá hơn hả? Có cái rắm!”
Nếu không phải Triệu Mỹ Hoa thường thường trợ cấp thêm cho người nhà họ Triệu thì con ma ốm kia còn có thể đi học sao?
Chắc cũng không được mấy năm thì phải thôi học rồi, bởi vì Triệu gia đào đâu ra tiền.
Lúc này, Lâm Kiến Cường không thể không hoài nghi, người nhà họ Triệu đã dạy dỗ Triệu Mỹ Hoa như thế nào vậy? Không phải là nghĩ muốn chờ hai đứa con của hắn sau khi lớn lên kiếm tiền rồi đi cung phụng cho con trai Triệu gia bọn họ đọc sách chứ?
Thật đúng là đừng nói, Triệu gia sinh ra được đứa con gái Triệu Mỹ Hoa “có khả năng” như vậy, bọn họ cũng thật sự là có ý định này.
Ai bảo Lâm Kiến Cường dù biết rõ tính tình Triệu Mỹ Hoa không tốt còn dung túng chị ta thế kia.