Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 125 - Chương 125.

Chương 125. - Chương 125. -

Thấy Lâm Kiến Cường dễ nói chuyện như vậy, toàn bộ việc lớn nhỏ trong nhà đều theo ý của Triệu Mỹ Hoa, Triệu gia sao có thể không nuôi ý nghĩ để người con rể Lâm Kiến Cường và hai đứa cháu ngoại giúp đỡ nhà họ nuôi đứa cháu trai độc nhất được?

“Không có, em tuyệt đối không có ý đó. Đại Bảo, Nhị Bảo đều là con em, là em hoài thai chín tháng mười ngày mà sinh ra, em sao có thể khinh thường chúng nó, cảm thấy con em không quý giá bằng cháu ngoại trai được?” Hai đứa nó đều là máu mủ ruột thịt chị ta thân sinh, chị ta thương nhất dĩ nhiên là con ruột mình rồi!

“Không có là tốt nhất.”

Cũng chẳng thèm quản Triệu Mỹ Hoa có ý đó hay không, dù sao tiền bạc trong nhà cũng đã vào trong túi hắn rồi. Đây mới là điều quan trọng nhất, không lừa được.

“Từ từ đã, Kiến Cường, vậy tiền…”

Lâm Kiến Cường nếu đã tin tưởng chị ta, vậy có phải nên đem tiền đưa lại chị ta giữ không?

“Tiền? Tôi quản.”

Chuyện này, khỏi thương lượng.

Cuối cùng, Triệu Mỹ Hoa phải về nhà mẹ đẻ, Lâm Kiến Cường chỉ cho Triệu Mỹ Hoa cầm mười đồng tiền về thôi. Trên tay xách theo đồ đạc đã không ít, còn cho thêm hai mươi đồng, đâu ra mặt mũi lớn như vậy?

Thái độ Lâm Kiến Cường cứng rắn, Triệu Mỹ Hoa dù không vui cũng không dám cãi, bởi vì hiện tại tiền bạc trong nhà tất cả đều là do một tay hắn kiếm được.

----------

“Kiến Quốc đang xem gì thế, tập trung như vậy?”

Lúc Hách chính ủy tới tìm Lâm Kiến Quốc, nhìn thấy anh đang đọc thư đến đến xuất thần, còn vừa xem vừa cười nữa chứ.

“Người yêu tôi viết thư.” Lâm Kiến Quốc đem thư cất vào, trong lòng nghĩ, khó trách nhiều người muốn kết hôn. Thật ra cảm giác sau khi kết hôn cũng khá tốt.

Vừa thấy Lâm Kiến Quốc tươi cười như mèo ăn cá, Hách chính ủy cũng vui vẻ theo: “Em dâu rất tốt đúng không?”

“Ừ.” Tốt, người anh chọn sao có thể không tốt. “Cô ấy rất có biện pháp với người trong nhà tôi.”

Tâm lý biệt nữu của Lâm Kiến Cường, Lâm Kiến Quốc đều biết cả.

Nếu hai anh em có thể thẳng thắn mà nói ra hết một phen, thì kỳ thật cũng chẳng có chuyện gì. Nhưng Lâm Kiến Cường lại cứ làm ra vẻ bình thản, còn một đống suy nghĩ hỗn tạp lại chỉ giấu trong bụng, không muốn cùng anh câu thông.

Hắn không muốn chủ động, vậy thì để Lâm Kiến Quốc chủ động, trong nhà chỉ còn lại hai người đàn ông bọn họ, nếu hai anh em lại không đoàn kết, thế chẳng phải để người ngoài chế giễu sao?

Chính là, mặc dù Lâm Kiến Quốc đã chủ động đi tìm Lâm Kiến Cường, hắn lại vẫn chỉ như hũ nút, bất luận Lâm Kiến Quốc nói như thế nào, hắn một chút phản ứng cũng không có. Chỉ ngồi đó như đầu gỗ, không hề hé răng.

Ý chân tình thiết của Lâm Kiến Quốc lại giống như đàn gảy tai trâu, không nhận được chút đáp lại nào từ Lâm Kiến Cường.

Lâm Kiến Quốc cũng là người, cũng có cảm xúc của mình.

Anh đã cố gắng hết sức vãn hồi tình cảm anh em, nhưng Lâm Kiến Cường thật sự không thèm để ý, anh còn có cách nào chứ?

Lâm Kiến Quốc không nghĩ tới chính là, vấn đề anh không thể nào giải quyết, Trần Ái Ân lại giúp anh cả rồi.

Nguyên lai không cần thông suốt, chỉ cần “đúng bệnh hốt thuốc” là được.

Tâm bệnh lớn nhất đời này của Lâm Kiến Cường chính là muốn cùng anh so, nơi chốn mọi chuyện đều phải so.

Sớm biết rằng chỉ cần nói anh có một đứa con, lại nói thêm câu nữa anh nhất định sẽ để cho con mình đi học, anh trai anh lại phản ứng mạnh như vậy, anh đã nói từ trước cho anh trai anh nghe rồi.

“Phải không?” Hách chính ủy cười, “Em dâu có thể điều hoà được chuyện trong nhà thì cậu ở bộ đội cũng có thể thanh thản ổn định.”

Hách chính ủy ở bộ đội gặp qua rất nhiều vấn đề mẹ chồng nàng dâu, quậy đến nhà cửa không yên.

“Thế nào, cậu chừng nào thì để em dâu tùy quân?” Lâm Kiến Quốc vất vả lắm mới có thể kết hôn, hai vợ chồng lại ở riêng hai nơi mãi cũng không ổn lắm. “Đúng rồi, em dâu có tin vui chưa?”

Lâm Kiến Quốc nghiêm mặt: “Hách chính ủy, hiện tại hẳn là anh nên thường xuyên ở bên cạnh chị dâu chứ, chị dâu cũng sắp sinh rồi.”

Thời gian anh và Ái Ân chân chính bên nhau mới ngắn ngủn mấy ngày, nào có nhanh như vậy. Chờ sau khi Ái Ân tùy quân, anh tin là rất nhanh Dương Dương sẽ được làm anh thôi.

“Vậy là chưa có à.” Đáng tiếc, “Thế nên, em dâu khi nào tuỳ quân?”

“Nửa năm sau rồi nói.”

“Sao lại phải đến nửa năm sau? Cậu cũng đã chính thức thăng lên doanh trưởng rồi, phải sớm đem em dâu đưa qua chứ.” Sớm một chút đem em dâu tới, Lâm Kiến Quốc cũng sớm một chút thật sự được làm ba. “Trong nhà có con cái với vui vẻ.”

“Tôi có con rồi.” Con của Hách chính ủy còn ở trong bụng chị dâu, còn không biết là nam hay nữ nữa kìa, còn Dương Dương con anh thì đã có thể chạy quanh sân rồi đó. Có đứa con trong nhà sẽ rộn ràng thành bộ dáng gì, anh so với Hách chính ủy còn rõ ràng hơn nhiều.

Hách chính ủy tức: “Cùng cậu nói chuyện thật nhàm chán, tôi là quan tâm cậu.”

Có vài lời, Hách chính ủy không nói ra, không có nghĩa là Lâm Kiến Quốc không biết ý của Hách chính ủy. Nói đến nói đi, trong lòng Hách chính ủy vẫn còn cảm thấy thân thế của Dương Dương khiến cho Lâm Kiến Quốc thiệt thòi.

Lâm Kiến Quốc dở khóc dở cười: “Hách chính ủy, còn nhớ nửa năm trước tôi đánh cuộc với anh không? Tôi nói trong vòng một năm sẽ kết hôn, anh đừng giới thiệu đối tượng cho tôi. Cuối cùng, trong vòng một năm tôi kết hôn, nhưng anh lại không tuân thủ lời hứa, giới thiệu đối tượng cho tôi đúng không?”

Hách chính ủy ngượng ngùng cười: “Đó là ngoài ý muốn.”

“Hiện tại, tôi lại đánh cuộc với anh.”

“Đánh cuộc gì?”

Bình Luận (0)
Comment