“Một là, anh cho tôi nghỉ phép một chuyến, tôi bảo đảm trong vòng một năm sẽ lần nữa lên làm ba. Hai thì, anh cho tôi hai năm, tôi chắc chắn sẽ cho Dương Dương thêm em trai em gái, thế nào?”
Hách chính ủy vỗ bàn một cái: “Tiểu tử, cậu đùa tôi đấy à? Hiện tại là lúc nào, người khác không biết, cậu còn không biết sao? Nước Mỹ, lão Tưởng, không bên nào chịu an phận. Cậu là phần tử nòng cốt trong bộ đội chúng ta, tôi làm sao có thể cho cậu kỳ nghỉ dài hạn này được hả? Muộn thì muộn một chút đi, hai năm đi.”
“Hai năm.”
Nhà nước tất yếu phải khôi phục kỳ thi đại học, cuối năm nay, Ái Ân có thể mang theo Dương Dương tới tùy quân rồi.
Sau khi cùng Lâm Kiến Quốc ước định tốt rồi, Hách chính ủy mới vừa lòng mà đi.
Về chuyện Chu Ngôn Cẩn và Trần Ái Trạch, anh cũng không ngại gì, thế mà không rõ vì sao đến tận hôm nay, Hách chính ủy vẫn canh cánh không yên như thế nữa?
Lâm Kiến Quốc lần nữa lấy lại sự tập trung, cầm giấy ra viết thư hồi âm cho Trần Ái Ân.
Lâm Kiến Quốc tỏ ý, anh mười phần tín nhiệm Trần Ái Ân, bất luận cô chuẩn bị làm gì, anh đều trăm phần trăm ủng hộ cô, để Trần Ái Ân cứ yên tâm lớn mật mà làm những gì cô cho là cần thiết. Cho dù có ra kết quả thế nào, anh cũng sẽ đứng ra thay Trần Ái Ân nhận hết trách nhiệm.
Mặt khác, Lâm Kiến Quốc chẳng những muốn Trần Ái Ân chú ý nhiều hơn chuyện giáo dục ba đứa bé nhà họ Lâm, mà còn nhờ Trần Ái Ân quan tâm một chút đến chuyện chung thân đại sự của cô út Lâm.
Vốn là dâu cả như mẹ, những việc này hẳn là nên để Triệu Mỹ Hoa nhọc lòng.
Nhưng tình huống Lâm gia lại như vậy, cho nên hôn sự của cô út Lâm ngoài Lâm mẹ ra, cũng chỉ có thể là để Trần Ái Ân quan tâm nhiều một chút.
Lúc này thì tốt rồi, sau khi xem xong thư Lâm Kiến Quốc, trên người Trần Ái Ân trực tiếp bị đè bởi bốn tòa núi lớn nhỏ.
“Chị dâu, anh hai viết gì trong thư vậy ạ?”
Trước kia Lâm Kiến Quốc gửi thư về nhà, đều là cô út Lâm đọc cho mẹ Lâm nghe. Bây giờ, nhiệm vụ đọc thư dĩ nhiên là rơi xuống đầu Trần Ái Ân rồi.
Trần Ái Ân: “Anh hai em nói, em tuổi không còn nhỏ, bảo chị chú ý để tâm chút, giúp em tìm một đối tượng như ý.”
Cô út Lâm mặt đỏ lên: “Em không tin, anh ấy còn lâu mới viết cái này trong thư.”
“Vậy tự em đọc nhé?”
“Đọc thì đọc.”
Lúc cô út Lâm thật sự đọc được nội dung như vậy viết trong thư thì mặt càng đỏ hơn, dậm chân, nói một tiếng “Anh hai với chị dâu chỉ biết bắt nạt em” xong rồi chạy mất.
Mẹ Lâm thế nhưng lại làm vẻ mặt tán đồng: “Lời này của Kiến Quốc nói rất đúng, cái út tuổi tác so với con còn lớn hơn một chút. Con đã gả cho Kiến Quốc nhưng con bé út mãi vẫn chưa có đối tượng. Mẹ gần đây cũng đang phát sầu, rốt cuộc nên tìm cho nó dạng người gì mới tốt.”
Trần Ái Ân: Chỉ cần đừng tìm cho cô út một “chàng gay” liền tốt rồi.
“Mẹ, cô út nhà ta lớn lên tốt như vậy, lại là công nhân, không có ai tới cửa tìm mẹ đánh tiếng sao?”
Không thể nào? Chưa nói cô em chồng điều kiện thật sự không kém, lại cộng thêm có ông anh Lâm Kiến Quốc là quân nhân BUFF thêm vào, cô út Lâm không thể nghi ngờ gì, nhất định là cô gái có điều kiện tốt nhất trong vùng này rồi.
“Có thì có, nhưng nhất thời mẹ chọn không ra.”
Lâm Kiến Cường cưới Triệu Mỹ Hoa là chính hắn làm chủ, Trần Ái Ân càng là người mà Lâm Kiến Quốc coi trọng một hai phải cưới bằng được.
Hôn sự của hai đứa con trai đều là như vậy, cho nên mẹ Lâm không có thói quen từ mình chọn con rể thay cho con gái.
“Có mấy người điều kiện cũng không tệ lắm, mẹ cũng có nói qua với Tiểu Muội, để nó tự mình chọn. Nhưng nó cũng không nói với mẹ, giữa mấy người đó thì nó thích ai.”
Phỏng chừng là để con trai làm chủ quen rồi nên mẹ Lâm cũng chờ Lâm Tiểu Muội tự mình nói cho bà biết cô nhìn trúng ai, sau đó bà mới tìm người đề cập lại với bên nhà trai.
“Đều nói một nhà có nữ trăm nhà cầu, cô út nhà ta không lo không tìm được đối tượng tốt. Chuyện này cứ từ từ tới, gấp cũng không được. Bây giờ cô út còn không coi trọng ai, con lại để em ấy nhìn nhiều thêm chút. Chờ duyên phận tới, cô út tự nhiên sẽ chọn được thôi. Mẹ, mẹ xem đi, ai kén chọn cũng không bằng Kiến Quốc, cô út có muộn, cũng không muộn hơn Kiến Quốc được đâu.”
Cô chỉ là căn cứ vào suy nghĩ trong lòng Từ Lệ Anh mới biết được Lâm Tiểu Muội cưới phải một người đồng tính.
Còn người mà Lâm Tiểu Muội gả tên gì, hai người là làm sao gặp gỡ, Lâm Tiểu Muội nghĩ gì về người đó, Trần Ái Ân hoàn toàn không biết gì cả.
Chiếu theo tình hình này, Trần Ái Ân chỉ có thể đi một bước tính một bước, cố gắng trong lúc cô út Lâm tuyển chồng, mở to hai mắt tìm ra tên kia rồi loại hắn khỏi danh sách em rể tương lai thôi.
“Ái Ân à, trừ bỏ chuyện này, trong thư Kiến Quốc còn nói gì không?”
Lúc này, đến phiên Trần Ái Ân đỏ mặt: “Không, không có ạ.”
Kỳ thật vẫn có, Lâm Tiểu Muội đọc đến đoạn viết về mình xong thì thẹn thùng chạy mất, không đọc hết cả bức thư, nếu không thì cô ấy đã sớm có thể dùng mấy dòng cuối viết trong thư trêu lại Trần Ái Ân rồi.
Lâm Kiến Quốc ở trong thư viết, chúc cô thuận lợi tham gia thi đại học, đậu được trường đại học mình mong muốn. Chờ đến khi một nhà họ lại đoàn viên, Lâm Kiến Quốc tỏ vẻ hy vọng trong vòng hai năm, mặc kệ là em trai hay em gái, đều muốn tranh thủ để Dương Dương lên làm anh.