“Thím nhỏ, hôm nay thím lại tiếp tục kể chuyện xưa về Gia Cát Lượng cho bọn cháu ạ?”
Lúc này, Lâm Đại Bảo chạy chơi cả một ngày bên ngoài trở về, cả người như bẩn như khỉ con nghịch bùn. Nó định chạy lại chỗ Trần Ái Ân, làm cô sợ tới mức vội vàng trốn: “Từ từ, cháu có phải lại ngã trong vào vũng bùn không?”
“Không có, cháu đều là người lớn rồi, cháu thông mình như Gia Cát Lượng mà, sao có thể bị ngã vào bùn được? Thím nhỏ, thím coi thường cháu quá rồi đó!”
Từ khi Trần Ái Ân bắt đầu kể《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》cho Lâm Đại Bảo, nó dần dần hình thành một nhận thức mới, đó chính là người đầu óc thông minh so với người có nắm đấm cứng thì lợi hại hơn nhiều.
Nghe được những chuyện xưa về Gia Cát Lượng như khẩu chiến quần Nho, thuyền cỏ mượn tên, Lâm Đại Bảo liền coi Gia Cát Lượng như là thần tượng của nó.
Đặc biệt là khi Lâm Đại Bảo nghe được Gia Cát Lượng thần cơ diệu toán, ở hồi 49, khi ông tế trời, Gia Cát Lượng kê một “phương thuốc” “Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông”. Tiếp theo thật sự vậy mà Gia Cát Lượng mượn được gió đông. Không chỉ như thế, Chu Du bởi vì đố kỵ muốn giết Gia Cát Lượng, Gia Cát Lượng lại đã sớm phòng bị, rời đi trước một bước, làm Chu Du có muốn giết cũng chẳng thể.
Lâm Đại Bảo cũng không rõ lúc ấy nghe xong thì nó rốt cuộc là làm sao nữa, nó chỉ biết là mình đứng ngồi không yên, sau đó lại chạy quanh nhà, vừa chạy vừa kích động mà kêu ngao ngao, dạy hư cả Lâm Nhị Bảo và Dương Dương. Cuối cùng, ngay cả Lâm Tiểu Hoa cũng đều gia nhập, vừa đi theo hóng chuyện vừa gào theo ba đứa kia.
“Cháu thông minh giống Gia Cát Lượng? Gia Cát Lượng trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, bằng không sao ông ấy có thể mượn được gió đông chứ? Còn cháu, còn chẳng đếm được đến một trăm, còn bảo mình thông mình như Gia Cát Lượng, khoác lác.”
Lâm Đại Bảo gào to lên: “Cháu không khoác lác! Bây giờ cháu còn nhỏ, chờ cháu lớn lên bằng tuổi Gia Cát Lượng, cháu cũng sẽ trở nên thông minh như vậy. Đếm đến một trăm cháu cũng đếm được. Không tin thì cháu đếm cho thím nghe!”
Kế tiếp, Lâm gia liền toàn là giọng Lâm Đại Bảo gập ghềnh đếm số.
Tuy có chút trúc trắc, nhưng cuối cùng Lâm Đại Bảo cũng kiên trì chính xác mà đếm đến một trăm rồi: “Xem đi, có gì khó chứ, cháu học xong rồi. Thím nhỏ, hôm nào thím lại dạy cháu cái khác nha.”
“Được, hôm nay buổi tối dạy cháu cái khác.”
Lâm Đại Bảo không phải là kiến thức cơ sở kém một chút mà là nó rõ ràng là không có kiến thức cơ sở luôn.
Chờ đến lúc Lâm Đại Bảo thật sự đi học, phỏng chừng đã muộn hơn mấy đứa bé cùng tuổi không ít. Nếu không nhân lúc này dạy trước cho Lâm Đại Bảo một ít kiến thức cơ sở, Trần Ái Ân lo rằng lúc đó Lâm Đại Bảo không theo kịp sẽ nổi tính bướng bỉnh lên, ghét học rồi lại không chịu đi học.
“Mẹ, ôm.” Nhìn thấy mẹ vẫn luôn nói chuyện với anh mà không để ý tới mình, Dương Dương ghen tị, cũng mặc kệ mình cũng bẩn cả người như Lâm Đại Bảo, một hai làm nũng bắt Trần Ái Ân phải ôm nó cho bằng được.
Về điểm này thì Trần Ái Ân chưa bao giờ dung túng Dương Dương: “Bẩn như con khỉ bùn vậy, ai ôm chứ? Mẹ không ôm đâu.”
Trần Ái Ân trốn, Dương Dương liền chạy đuổi theo.
Chỉ là, chân ngắn nhỏ như Dương Dương làm sao đuổi kịp được Trần Ái Ân chân dài chứ, cuối cùng Dương Dương nhụt chí mà ngồi xổm trên mặt đất, chu miệng nhỏ không bực bội.
Dương Dương không vui, Trần Ái Ân vẫn không đi dỗ, lại càng không qua ôm nó.
Không đến một phút, Dương Dương tự mình đứng lên, nói với Trần Ái Ân: “Mẹ ơi, rửa rửa, lại ôm một cái!”
“Được, mẹ rửa rửa cho Dương Dương nhé, chờ Dương Dương rửa sạch sẽ rồi thì mẹ sẽ ôm ha.”
Có được đáp án mình muốn, Dương Dương lại cười lên khanh khách, lộ hai cái răng cửa như hai hạt gạo kê.
Lúc thằng bé bị Trần Ái Ân lột sạch quần áo, lộ ra thân thể béo tròn trắng bóc ngồi trong chậu nước, nó lại hoan hỉ vô cùng, hoàn toàn quên mất không lâu trước đây mình còn kháng cự chuyện tắm rửa thế nào.
Bàn tay nhỏ hết chụp lại hất trên mặt nước, vẩy ướt hết một nửa áo khoác ngoài của Trần Ái Ân: “Đồ trứng thúi này, ướt hết quần áo mẹ rồi.”
Dương Dương nâng khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn lên nhìn Trần Ái Ân, tự biện minh nói: “Dương Dương không hư, Dương Dương rất ngoan ngoãn.”
“Còn không hư? Là quá hư đó.” Xoa xoá cái mũi nhỏ của Dương Dương, Trần Ái Ân kỳ cọ đến khổ đại cừu thâm. Chẳng những trên người cùng trên quần áo nó dính không ít bùn, tóc đều bị bùn dính cứng thành từng sợi từng sợi, cực kỳ khó rửa.
Dương Dương ở trong nước vui sướng mà vùng vẫy cặp chân béo: “Không hư không hư, Dương Dương không hư, Dương Dương ngoan ngoãn nhất!”
“Ai da, tiểu tổ tông của mẹ, con đừng đạp nước nữa, lại vùng vẫy thì quần của mẹ cũng ướt mất thôi.” Trần Ái Ân vội vàng đè lại chân thằng bé, “Được được được, con không hư, con ngoan nhất. Vậy nên không được lộn xộn,để mẹ giúp con rửa sạch sẽ được không? Không sạch sẽ thì mẹ không ôm đâu.”
“Dương Dương ngoan ngoãn nhất?”
“Đúng vậy, Dương Dương ngoan nhất!”
Nhận được đồng tình của mẹ, Dương Dương sau đó vô cùng phối hợp, làm Trần Ái Ân có cảm giác như mình lại bị nhóc con này chơi một vố.
Một thân nhẹ nhàng thoải mái làm Dương Dương cười ha hả: “Mẹ ôm, Dương Dương thơm thơm, muốn mẹ ôm cơ.”
Được mẹ ôm như nguyện, Dương Dương ôm lấy cổ Trần Ái Ân, vui vẻ mà đá cẳng chân, trong đến là đắc ý, cứ như là người thắng nhân sinh vậy.
Nhìn nhóc con bụ bẩm đang phát điên trong ngực mình, Trần Ái Ân thở dài: “Dương Dương à, con lại cứ tiếp tục béo thế nào, mẹ muốn ôm cũng ôm không nổi mất. Về sau con có muốn tìm người ôm con thì chỉ có thể tìm ba ba con thôi.”