Rõ ràng lúc vừa mới học đi, Dương Dương cực kỳ ghét người khác ôm nó, thà rằng để cô dắt tay nó đi đường cũng không cho cô ôm. Vậy mà bây giờ khi thằng bé đã đi đường vững hơn, cũng học được cách chạy nhanh một chút thì ngược lại cứ luôn làm nũng mà muốn cô ôm. Cô đúng là ăn không tiêu nhóc con bụ bẫm khó chiều này.
“Ba ba?” Dương Dương không rõ nguyên do mà lặp lại một lần, khuôn mặt nhỏ tràn đầy nghi hoặc như đang hỏi Trần Ái Ân “Ba ba là ai, trong nhà không có ai như vậy đâu nha”.
Cũng khó trách Dương Dương không nhớ rõ Lâm Kiến Quốc. Trẻ con trí nhớ vốn không tốt, Lâm Kiến Quốc vừa đi chính là một mạch mấy tháng trời, cũng không ghé về thăm được lần nào, Dương Dương dù cho trí nhớ có tốt hơn nữa thì cũng chẳng thể nhớ được mình còn có một ông ba nữa.
Trần Ái Ân cười: “Chờ ba còn về lại dạy con nhận người sau. Đã đói chưa?”
Dương Dương sờ sờ bụng nhỏ mình, tỏ vẻ: “Bẹp bẹp.”
“Vậy đi xem bà nội hôm nay làm đồ ngon gì cho Dương Dương nhé, được không nào?”
“Vâng.”
Chờ tới lúc Trần Ái Ân ôm Dương Dương ra, Lâm Đại Bảo và Lâm Nhị Bảo dưới sự trợ giúp của cô út Lâm cũng đã rửa ráy sạch sẽ, ngồi ở bên ngoài chờ ăn cơm.
“Chị dâu, có mệt không?”
Trong nhà tổng cộng có bốn đứa bé, không hề nghi ngờ, tắm rửa cho Dương Dương là mệt nhất. Thằng bé này chẳng những không phối hợp, lúc vào trong nước còn rất mê chơi, quấy đến ầm ĩ.
Không giống Lâm Đại Bảo và Lâm Nhị Bảo, đều đã đến tuổi nghe lời hiểu chuyện.
Đặc biệt là Lâm Đại Bảo, sau khi tự cởi đồ ra thì chủ động ngồi vào bồn gỗ, không cần Lâm Tiểu Muội dạy cũng biết gội đầu, kỳ cọ cả người, Lâm Đại Bảo đều làm đến ra dáng ra hình. Thường thường, Lâm Đại Bảo còn có thể xoay người qua giúp Lâm Nhị Bảo rửa ráy những chỗ khó rửa nữa kìa.
“Mệt cũng không có cách nào, ai bảo chị là mẹ nó chứ. Chờ anh trai em về nhà, chị liền đem cục thịt béo này ném cho anh trai em giữ. Làm ba như anh ấy cũng quá sướng rồi, cái gì cũng không cần làm, con nó tự mình lớn lên, có thể chạy có thể nhảy, còn ngoan ngoãn hiểu chuyện.” Con nít cũng có lúc rất cộc tính ngang bướng, phải để Lâm Kiến Quốc tự mình cảm thụ một chút lúc Dương Dương cộc tính lên mới được.
Lâm Tiểu Muội: “Chị dâu à, chị thật là vất vả.”
Anh hai cũng là vì chuyện kết hôn mà năm trước mới về được một chuyến, năm nay có cơ hội về hay không, cô và mẹ còn chẳng biết được nữa kìa.
Tới đâu lại tính tới đó vậy, tình cảnh này, thiệt thòi nhất chính là chị dâu.
“Dương Dương, cô út ôm được không nào?”
Nhóc mập Dương Dương không chút do dự quay ngoắt đầu qua chỗ khác, không cho Lâm Tiểu Muội ôm nó.
Phỏng chừng là bị một màn Lâm Đại Bảo dính lấy Trần Ái Ân kích thích nên lúc này Dương Dương chỉ bám rịt lấy Trần Ái Ân, ai cũng không theo, kể cả mẹ Lâm.
“Trẻ con chính là ấu trĩ vậy đấy.” Thấy Dương Dương cứ quấn lấy Trần Ái Ân, Lâm - tự nhận mình đã là người lớn - Đại Bảo lập tức tỏ ra khinh thường ra mặt.
Lâm Nhị Bảo giơ cái muỗng: “Em cũng lớn rồi, không còn là con nít nữa, em không ấu trĩ.”
“Em, em, còn em nữa.” Lâm Tiểu Hoa luôn trung thành theo bước hai ông anh mình, không muốn bị tụt lại đằng sau.
Mẹ Lâm đút cơm cho Lâm Tiểu Hoa: “Đúng rồi, cả Tiểu Hoa nhà ta nữa. Bé ngoan, ăn cơm nào con.”
“Bà nội ơi, con, con ta cũng muốn tự ăn cơ.”
Lâm Tiểu Hoa nhìn thấy hai ông anh mình đều tự mình ăn cơm, không cần người đút, con bé thấy vậy cũng nổitính bướng bỉnh lên, muốn giống anh mình.
“Không được, con còn nhỏ, chưa thể tự mình ăn cơm đâu. Con nhìn em trai nhỏ đi, em con cũng để thím nhỏ con đút kìa. Tiểu Hoa ngoan, nghe lời bà nội nào.”
Mẹ Lâm làm sao có thể để con bé tự mình ăn cơm được, Lâm Tiểu Hoa đến cái muỗng còn cầm chưa xong nữa là.
Cho dù là Lâm Nhị Bảo thì vẫn còn là ăn một nửa rải một nửa đấy, mẹ Lâm nhìn đau lòng tiếc của vô cùng.
Cho nên với Lâm Tiểu Hoa bốn tuổi, mẹ Lâm vẫn rất kiên quyết: “Tiểu Hoa à, không phải bà đã nói với con rồi sao? Chờ sang năm con lên năm tuổi, lớn như anh Nhị Bảo lúc trước thì bà sẽ để con tự ăn cơm nhé? Trẻ con mà bướng bỉnh vô cớ thì không phải bé ngoan đâu.”
Dưới sự dạy dỗ có định hướng ý thức của Trần Ái Ân, ba đứa nhỏ Lâm Đại Bảo đã có khái niệm về bé hư và bé ngoan. Bé ngoan có thể được Trần Ái Ân khen thưởng, như là buổi tối kể thêm một câu chuyện, hoặc là chính nó có thể chủ động yêu cầu nghe một câu chuyện nào đó.
Đương nhiên, bé hư thì tuyệt đối không được đãi ngộ như vậy.
Trong đầu Trần Ái Ân có đủ thể loại chuyện khác nhau, có câu chuyện dành cho bé trai, cũng có câu chuyện thích hợp cho bé gái hơn.
Bởi vậy, thời gian Trần Ái Ân kể chuyện xưa cứ như vậy trở thành thời điểm chờ mong nhất trong ngày của ba đứa nhỏ Lâm Đại Bảo. Cho dù là những hoạt động tuyên truyền của đội sản xuất đều không hấp dẫn bằng những câu chuyện Trần Ái Ân kể đâu.
Nghe được mẹ Lâm nói mình không phải bé ngoan, Lâm Tiểu Hoa sốt ruột mà nhìn qua Trần Ái Ân: “Thím nhỏ ơi thím nhỏ, cháu, cháu là bé ngoan nha.”
Nó buổi tối còn muốn nghe thím kể chuyện cơ.
Trần Ái Ân: “Là bé ngoan thì phải ngoan ngoãn ăn cơm, không được kén ăn, không được cáu kỉnh đâu.”
Những lời này, kén ăn là nhằm vào Lâm Đại Bảo và Lâm Nhị Bảo, cáu kỉnh là nói tới Lâm Tiểu Hoa.
Lâm Đại Bảo: “Cháu không kén ăn!”
Lâm Nhị Bảo múc lên một muỗng rau xanh rồi ra sức đút vào miệng mình đến đầy ứ, rồi dùng sức nhai nhồm ngoàm, nuốt xuống rồi lại lặp lại như vậy vài lần, để Trần Ái Ân kiểm tra: “Thím nhỏ, cháu ăn hết nè.”
Tuy rằng vẫn rất khó ăn, nhưng nó không hề đem đồ ăn nhổ ra nhé.
“Ừ, mấy đứa đều là bé ngoan, Tiểu Hoa, ăn cơm đi cháu.”