Lâm Tiểu Hoa không cam lòng thua kém hai ông anh mình. Lúc mẹ Lâm đút cũng không dành muỗng đòi tự ăn nữa mà ngoan ngoãn ăn từng muỗng từng muỗng bà đút. Muốn ngoan ngoãn bao nhiêu thì ngoan ngoãn bấy nhiêu.
Đương nhiên, trong mấy đứa nhỏ này, đáng yêu nhất là Dương Dương béo ú rồi.
Chỉ một bữa cơm thôi mà mẹ Lâm ăn đến mồ hôi đầm đìa: “Lúc trước ba đứa nhỏ này không hay qua đây thì nhớ chúng quá trời, hiện tại cả ngày bám theo mẹ thì lại nhiều việc quá lo mãi không hết.”
May mắn còn có Ái Ân và Tiểu Muội giúp đỡ bà, chứ chỉ bằng một mình bà phải lo cho ba đứa cháu trai, cháu gái này thì, thật sự là chăm không nổi.
Lâm Tiểu Muội lắc đầu: “Con thì có gì chứ, ngày thường con đều ở nhà máy, khó lắm mới về một chuyến, có thể giúp mẹ được bao nhiêu? Người vất vả thực sự chính là chị dâu kìa. Cũng may bốn đứa này đều nghe lời chị dâu. Chứ nếu ba đứa Đại Bảo còn giống như lúc trước thì, vậy mới gọi là mệt đó!”
Cho dù đều là cháu trai, cháu gái ruột thịt nhà mình, nhưng mấy tháng trước, tình tình của ba đứa nhỏ này, dù là người làm cô như Lâm Tiểu Muội cũng không dám khen tặng.
Thiệt tình, cho dù là con cháu nhà mình, cô cũng không có cách nào mà trái lương tâm nói ba đứa nhỏ này khá tốt được. Tốt cái gì mà tốt, quậy phá khắp nơi, chỉ thiếu điều lên trời bóc ngói thôi.
Mẹ Lâm cười: “Chị dâu con tốt, nên đứa nhỏ nào cũng thích nó. Hơn nữa chị dâu còn còn biết dạy dỗ bọn nhỏ nữa chứ. Sau này mẹ cũng không cần lo lắng cho anh hai con nữa rồi.”
Ba đứa nhỏ Đại Bảo bây giờ càng ngày trở nên quy củ, tất cả đều là công lao của Ái Ân cả. Nếu không có Ái Ân, ba đứa nhỏ này nhất định sẽ giống trước, chạy loạn khắp núi, không biết chữ cũng chẳng biết đếm.
“Mẹ Kiến Quốc à, nhà bà có thư này, hình như là bên thông gia nhà bà gửi tới.”
Người đưa thư chạy một chuyến đến Lâm gia, đem thư giao cho mẹ Lâm.
Mẹ Lâm nhận thư thì thấy, quả nhiên là thư của bên thông gia.
Chẳng qua, thông gia này không phải Triệu gia mà là Trần gia: “Đồng chí, cảm ơn cậu.”
“Không có gì.”
“Ái Ân, nhà mẹ đẻ con gởi thư này, con mau xem đi.”
“Nhà mẹ đẻ con gửi thư tới ạ?”
Trần Ái Ân vội vàng chạy ra khỏi phòng, cầm lấy thư từ trong tay mẹ Lâm.
Trần Ái Ân cuối năm trước gả cho Lâm Kiến Quốc, theo quy củ hẳn là còn phải về nhà một chuyến lại mặt.
Nhưng thật không khéo, thời gian về lại mặt lại rất cận với mấy ngày tết, hơn nữa Lâm Kiến Quốc lại phải về bộ đội gấp, nếu chỉ một mình Trần Ái Ân trở về cũng không ổn lắm.
Lại chờ đến qua năm, lúc Trần Ái Ân muốn mang Dương Dương về nhà mẹ đẻ một chuyến thì lại nhận được tin từ Trần gia gửi đến, kêu cô khoan hãy đừng về.
Nói cô thân gái một mình, ngày đông lạnh lẽo còn phải mang theo Dương Dương trở về nhà mẹ đẻ thì quá phiền toái, thôi thì qua một khoảng thời gian nữa hãy về.
Bản thân Trần Ái Ân thì cảm thấy không sao cả, lúc trước khi Dương Dương vẫn còn chưa cai sữa, không phải cô đã mang theo thằng bé đưa mẹ cô đi bệnh viện khám bệnh sao? Giờ thì Dương Dương đã biết nói, lại tự mình đi được, dù thế nào cũng không thể khó khăn hơn trước khi được đúng không?
Nhưng người nhà họ Trần lại nhất nhất viết không thư là, không cho Trần Ái Ân trở về.
Người nhà họ Trần nói, Dương Dương tuổi còn nhỏ, thân thể không tốt, vạn nhất trên đường về đổ bệnh hoặc là xảy ra chuyện gì thì biết làm sao bây giờ?
Sau đó, người nhà họ Trần lại bảo Trần Ái Ân đừng nóng vội về nhà mà chờ Dương Dương lại lớn thêm chút nữa, hoặc giả nếu Lâm Kiến Quốc về phép thì cùng anh về nhà mẹ đẻ cũng không muộn.
Trần Ái Ân cảm thấy thái độ người nhà họ Trần cứ quái quái nên sau đó, cô dứt khoát gọi một cuộc điện thoại về hỏi han tình huống Trần gia.
Người Trần gia sau khi nhận được điện thoại thì ôn chuyện với cô một chốc, sau đó lại nói với Trần Ái Ân, trong nhà không có chuyện gì cả, là Trần Ái Ân suy nghĩ nhiều rồi.
Đổi lại ngày thường, có lẽ Trần Ái Ân còn có thể cảm giác được một hai, nhưng bởi vì giấc mộng đêm 30 kia khiến cô biết, vấn đề lớn nhất trong hôn nhân giữa cô và Lâm Kiến Quốc chính là một nhà Lâm Kiến Cường, nên cô không thể không đặt tâm sức lên ba đứa nhỏ Lâm Đại Bảo. Giai đoạn đầu dĩ nhiên là thời điểm khó khăn nhất, cũng cần đặt nhiều tâm sức nhất. Thật vất vả ra được chút thành quả, ba đứa nhỏ cũng mẹ Lâm cũng thân thiết gần gũi hơn, người lớn nói cũng có thể nghe vào tài, Trần Ái Ân ngay lúc này thật sự là không thể thả lỏng được. Vậy nên cô đồng ý với yêu cầu của người nhà họ Trần, tạm thời đồng ý không về nhà mẹ đẻ.
Chuyện này vẫn luôn gác một góc trong lòng Trần Ái Ân, chưa từng buông xuống.
Nghe được là Trần gia gởi thư tới, Trần Ái Ân cực kỳ kích động, mở ra đọc qua thì vui vẻ: “Anh trai con chuẩn bị mai mối!”
Nếu mà thuận lợi thì năm nay cô có chị dâu cũng nên. Mà nói không chừng, sang năm cô lại còn có thêm cháu trai, cháu gái luôn ấy chứ.
“Thật hả? Này đúng là tin tức tốt.” Mẹ Lâm cũng vì Trần Ái Ân mà vui vẻ. “Vậy con phải về xem tình hình một chuyến nhỉ?”
Mẹ Lâm cảm thấy, tuy Trần Ái Ân còn trẻ nhưng mắt nhìn người lại không tồi.
Quan trọng nhất chính là, mấy cô gái mà Trần Bảo Quốc tiếp xúc tương lai cũng chính là chị dâu của Trần Ái Ân, cô về nhìn một cái cũng là chuyện nên làm.
Trần Ái Ân tâm động không thôi: “Mẹ, vậy có ổn không?”
Cô vừa đi thì ba đứa nhỏ Lâm Đại Bảo làm sao giờ?
Trần Ái Ân phải về nhà mẹ đẻ, vậy nhất định sẽ mang theo Dương Dương cùng về. Nhưng lại dẫn thêm ba đứa nhỏ Lâm Đại Bảo thì là chuyện bất khả thi.
Mẹ Lâm vỗ vỗ tay cô: “Có cái gì mà không được nào, trước khi con gả qua đây, không phải mẹ vẫn ngày ngày đều như vậy sao? Ái Ân à, con muốn đi thì cứ đi. Cái nhà này, có mẹ trông rồi.”