Cô gái nào vừa mới lấy chồng mà không nhớ nhà mẹ đẻ.
Con gái nhà người ta gả chồng, ba ngày sau thì đã có thể về thăm nhà mẹ đẻ một chuyến, Còn Trần Ái Ân thì đến ba tháng – một quý mới có thể về thăm ba mẹ.
Nếu mà không cho phép cô về thì mẹ Lâm cảm thấy mình quá bất cận nhân tình rồi, chẳng khác gì một bà mẹ chồng vô lý.
Trần Ái Ân cười: “Vâng, mẹ, vậy con về nhà mẹ đẻ một chuyến nhé.”
“Đi đi, đi đi, hôm nay thu vén ít quần áo, qua đó ở hai ngày rồi hẳn về.”
Nói rồi, mẹ Lâm xoay người về phòng, sau đó cầm 50 đồng ra: “Con còn mang theo Dương Dương, bên người lại không có Kiến Quốc theo, đừng mang quá nhiều đồ. Có cần gì thì chờ con tới bên kia lấy tiền mua cũng được. Mua nhiều một chút, cũng nên hiếu thuận với ba mẹ con.”
Thế này cũng coi như là tài đại khí thô rồi.
Đến ngay cả Triệu Mỹ Hoa về nhà mẹ đẻ, dù bao lớn bao nhỏ xách một đống, nhưng cũng chỉ dám lấy hai mươi đồng tiền cầm về thôi.
Trần Ái Ân không cần xách gì về, nhưng mẹ Lâm lại trực tiếp cho cô 50 đồng đi mua quà cho nhà mẹ đẻ. Số tiền này đủ để Triệu Mỹ Hoa về nhà mẹ đẻ hai lần rồi đó.
Đương nhiên, từ sau khi Lâm Kiến Cường giữ tiền thì 50 đồng này đủ để chị ta về nhà ngoại đến năm lần cơ.
“Mẹ, không cần…” Trần Ái Ân muốn trả tiền lại cho mẹ Lâm. Từ lúc cô còn chưa kết hôn cùng Lâm Kiến Quốc, anh đã đem tiền lương hàng tháng và trợ cấp gì đó đưa cho cô rồi.
Sau khi gả về đây, ngày ngày chuyên tâm chăm lo cho bốn đứa nhỏ, lại còn bận rộn học tập không ngừng, cho dù trong túi Trần Ái Ân có tiền cũng chẳng có cơ hội mà tiêu.
Trần Ái Ân có chút ngượng ngùng nói với mẹ Lâm, tiền lương Lâm Kiến Quốc để ở chỗ có có đến 200, 300 đồng lận.
Mẹ Lâm vẫn nhất quyết nhét tiền vào tay Trần Ái Ân: “Cầm đi. Cái nhà này được như bây giờ đều là nhờ có Kiến Quốc cả, cho tới nay vẫn luôn thiệt thòi cho nó. Mẹ biết trong tay con có tiền, nhưng Dương Dương còn nhỏ, con và Kiến Quốc về sau còn phải sinh con dưỡng cái nữa. Cho nên tiền trong tay hai đứa cũng đừng tiêu loạn, cứ tiếp tục tích cóp đi. Có điều con yên tâm, mẹ cũng sẽ giúp hai đứa tích cóp tiền.”
Mẹ Lâm thương con trai cả, nhưng cũng thương cả thằng hai nữa.
Lâm Kiến Cường bởi vì Ba Lâm chết mà đau lòng nảy sinh tâm lý phản nghịch, cứ thích nghĩ ngợi lung tung. Nhưng Lâm Kiến Quốc thì sao?
Lúc ba mình còn sống thì không được ông coi trọng. Sau khi ông chết lại còn phải thay anh cả nhận lấy trách nhiệm chăm lo cho cả nhà.
Nếu mà so trong hai đứa con trai này, người mà mẹ Lâm áy náy nhiều hơn, không phải là Lâm Kiến Cường, mà là Lâm Kiến Quốc mới đúng.
“Ái Ân à, chỉ cần con và Kiến Quốc sống tốt với nhau, bảo mẹ làm gì cũng được.”
“Mẹ…” Đang yên đang lành, sao mẹ chồng cô lại nói những câu khiến người ta nghĩ ngợi như này, “Mẹ, mẹ không có chuyện gì chứ? Nếu có chuyện gì mẹ phải nói ra đấy, rồi cả nhà cùng nhau thương lượng. Nếu con không giải quyết được, vậy thì tìm anh Kiến Quốc. Anh ấy hiện là doanh trưởng, quen biết rộng. Những chuyện lông gà vỏ tỏi của chúng ta, anh ấy đều có cách xử lý cả.”
Đừng nói là thân thể mẹ chồng cô lại không khoẻ nhé?
Mẹ Lâm cảm động mà cười, bà có chuyện, Ái Ân cũng không thoái thác trách nhiệm mà là quan tâm và lo lắng. Vậy còn không phải là cô con dâu Ái Ân này thật sự không chê bà là cục nợ vướng víu, trong lòng cũng kính trọng bà mẹ chồng này hay sao.
Lúc trước Lâm Kiến Cường và Triệu Mỹ Hoa kết hôn, vì cái gì mà ngay ngày hôm sau Lâm Kiến Cường đã đề nghị mẹ Lâm chia nhà ở riêng nào?
Còn không phải là sợ gánh vác trách nhiệm hay sao?
Lâm Kiến Quốc kết hôn còn phải chẩn bị một khoản tiền sính lễ, Lâm Tiểu Muội gả chồng cũng phải cho một khoản hồi môn đúng không?
Thân thể mẹ Lâm từ trước đến nay đã không tốt, tuổi càng lớn, trên người bệnh tật lại càng nhiều, này đó đều phải tốn tiền.
Hai vợ chồng tiền sinh hoạt đã không dễ kiếm, trái lại còn phải gánh thêm một nhà như vậy, Triệu Mỹ Hoa ngẫm qua đã thấy quá đáng sợ, quá mệt mỏi.
Lâm Kiến Cường cũng có suy nghĩ không khác chị ta là bao, cho nên mới vội vã chia nhà, nghĩ là chia nhà xong thì có chuyện cũng chẳng cần hắn quản.
Lỡ như trong nhà thật sự có chuyện xảy ra, muốn hắn đưa tiền thì cũng không thể để hắn phải đào hết tiền đi?
Chưa từng nghe nói qua là anh cả đã chia nhà còn phải lo nhiều như vậy, lấy ra chút tiền cho có lễ là được rồi, họ hàng thân thích còn không phải đều như vậy cả sao?
Biết rõ suy nghĩ chi li của đứa con cả, trong lòng mẹ Lâm lại càng bi thương, cũng chẳng thể ngăn không cho Lâm Kiến Cường chia nhà ở riêng được.
Nhưng Lâm Kiến Cường làm vậy, trái tim vốn cân bằng của mẹ Lâm không nhịn được mà nghiêng về Lâm Kiến Quốc. Bởi vậy, dù bà biết rõ một tháng tiền lương và trợ cấp của Lâm Kiến Quốc có bao nhiêu nhưng trước nay lại chưa hề nói qua với Lâm Kiến Cường.
Bà càng không nói cho Lâm Kiến Cường biết, dựa vào tiền trợ cấp của Lâm Kiến Quốc, anh có kết hôn cũng chẳng cần đến người anh cả Lâm Kiến Cường phải trợ cấp đâu.
Về sau Lâm Tiểu Muội kết hôn thì Lâm Kiến Quốc cũng có thể chuẩn bị của hồi môn cho cô gả chồng. Bà sinh bệnh, cơ thể không khoẻ, Lâm Kiến Quốc cũng đều có khả năng gánh vác hết thảy.
Trên thực tế, buổi tối ngày Lâm Kiến Cường và Triệu Mỹ Hoa kết hôn đó, mẹ Lâm còn tính toán, tiền đồ Lâm Kiến Cường không theo kịp Lâm Kiến Quốc, nếu thật sự không có cách nào, bà cũng chỉ đành nhờ Lâm Kiến Quốc trợ giúp một chút cho anh nó, kéo anh nó một phen vậy.