Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 131 - Chương 131.

Chương 131. - Chương 131. -

Nhưng sau lại nghe Lâm Kiến Cường đề cập đến chuyện chia nhà, mẹ Lâm coi như đã biết, một tấm lòng vì con cả mà suy nghĩ, tính toán của bà coi như là vô ích, là uổng phí công sức rồi.

Muốn chia nhà thì cứ chia đi. Sau khi chia nhà, ai có lợi hơn, trong bụng bà đều rõ ràng cả.

Đứa con cả Lâm Kiến Cường này của bà, không muốn vì em trai, em gái mà bỏ ra chút gì, vậy thì bà dựa vào cái gì mà để Lâm Kiến Quốc phải lấy tiền lương của mình ra nuôi sống một nhà anh cả của nó chứ? Trên đời này ở đâu cũng không có cái đạo lý đó.

Mẹ Lâm trừ bỏ đối xử không tồi với ba đứa cháu nhỏ thì đối với hai người vợ chồng Lâm Kiến Cường đều như nhau, không cho ăn, tiền thì càng là mơ cũng đừng nghĩ.

Đâu giống hiện tại, Trần Ái Ân vừa nói phải về nhà mẹ đẻ, mẹ Lâm lập tức hào phóng mà cầm ra 50 đồng cho cô mua quà về nhà mẹ đẻ, để cô không bị người ta bắt bẻ, đàm tiếu.

“Mẹ không sao cả, thân thể còn tốt lắm, con đừng lo lắng.” Mẹ Lâm rất cứng rắn mà bắt Trần Ái Ân cầm tiền, “50 đồng này tính ra cũng không phải là rất nhiều. Tiền trợ cấp của Kiến Quốc đều ở chỗ con, nếu có cần gì khác, con tự nhìn rồi làm đi.”

“Mẹ, thế có phải nhiều lắm…”

Trần Ái Ân thật sự rất khó xử, thập niên 70 này, chỉ dựa vào làm ruộng thì một năm, một hộ gia đình có thu hoạch tốt lắm cũng chỉ có trên dưới hai trăm đồng thu vào thôi. Lấy ra 50 đồng này, tương đương với một phần tư năm làm lụm không công đó.

Tiền trợ cấp của Lâm Kiến Quốc tất cả đều nằm trong tay cô, số tiền đó cô muốn xài thế nào cũng không có vấn đề gì. Nhưng từ mẹ Lâm lấy nhiều tiền như vậy, lòng cô lại có điểm không yên: “Cô út không phải là muốn tìm đối tượng sao ạ?”

Để dành tiền nhiều một chút, để về sau đặt mua của hồi môn cho Lâm Tiểu Muội.

Bất luận Trần Ái Ân có khuyên như thế nào đi nữa, 50 đồng này đã tới tay Trần Ái Ân thì mẹ Lâm không muốn cầm lại nữa.

Khó có được bà mẹ chồng tâm lý như vậy, không chê cô về nhà mẹ đẻ một chuyến phải tốn không ít tiền. Cuối cùng, Trần Ái Ân cũng chỉ có thể nhận tấm lòng này của mẹ chồng, mang theo tay nải, ngày hôm sau lên xe đi về hướng đội sản xuất Hồng Kỳ.

-------------

“Ái Ân đã về rồi à?”

“Ái Ân à, cháu đây là về nhà mẹ đẻ sao?”

“Đúng vậy, cháu về nhà mẹ đẻ.”

Trở lại xã Hồng Kỳ, Trần Ái Ân không khỏi đối với nơi này nảy sinh hoài niệm.

“Ôi chao, đây là Ái Ân mang theo Dương Dương về nhà mẹ đẻ à?” “Ái Ân, cháu thật là có phúc khí, nếu mà là mấy tháng trước thì… Ha ha ha, không nói không nói. Ái Ân, nhờ phúc của Dương Dương, cháu mới được như ngày hôm nay đấy. Cháu phải đối xử với Dương Dương tốt một chút nha, nếu không thì quá vô lương tâm rồi.”

“Còn không phải sao, Ái Ân, cháu phải đối xử tốt với Dương Dương đó.”

Lúc ban đầu, Trần Ái Ân gặp mấy vị hương thân. Họ vẫn cùng cô chào hỏi, ngữ khí có chút kỳ quái, nhưng vẫn trong phạm vi có thể tiếp nhận được. Nhưng một lúc sau lại gặp được vài người khác, đặc biệt là nữ, thái độ, lời nói nghe thế nào cũng thấy khó chịu, lại còn có vẻ ác ý và trào phúng làm cho Trần Ái Ân nghe mà phát hoả, tâm tình đang tốt tức khắc biến mất không thấy tăm hơi.

“Thím, cháu là mẹ của Dương Dương, đương nhiên cháu sẽ đối tốt với thằng bé rồi. Cháu vội về nhà, không thể cùng mấy thím hàn huyên được, gặp mấy thím sau ạ.”

Thật vất vả về nhà mẹ đẻ một chuyến, Trần Ái Ân cũng không nghĩ đến chuyện sẽ cãi nhau ầm ĩ với những người này làm gì. Lỡ mà doạ đến Dương Dương thì càng không hay.

Nhưng nghĩ một vòng, Trần Ái Ân đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: Lúc trước người nhà mẹ đẻ vẫn luôn không cho cô trở về, bảo cô chờ một thời gian rồi tính, còn nói để cho Lâm Kiến Quốc cùng cô về. Chuyện này có khi nào lại liên quan đến thái độ của những người vừa nãy không?

“Ái Ân, sao mày lại ôm Dương Dương về rồi?”

Trần Bảo Quốc khi thấy Trần Ái Ân và Dương Dương thì khiếp sợ không nhẹ. Anh tiến lên vài bước, ôm lấy Dương Dương từ trong ngực Trần Ái Ân: “Được rồi, có gì thì về nhà lại nói. Dương Dương, béo lên nhiều vậy, cậu sắp ôm không nổi cháu luôn đấy. Có còn nhớ cậu không nào?”

Không biết có phải là thật sự còn có ấn tượng với Trần Bảo Quốc hay không mà Dương Dương lại khó có được không bài xích Trần Bảo Quốc ôm nó, còn mở to mắt nhìn chằm chằm Trần Bảo Quốc nữa chứ.

Sau khi về đến nhà, Trần Ái Ân bỏ đồ xuống rồi hỏi thẳng: “Anh, ba mẹ đâu?”

“Còn ngoài ruộng, chắc cũng sắp về rồi. Ái Ân, anh không phải đã viết thư bảo mày tạm thời khoan hãy về sao, chờ Kiến Quốc rảnh thì một nhà ba người hẵn cùng về. Sao mày cứ không nghe lời thế nhỉ? Chờ một chút ba mẹ về, xem ba mẹ xử lý mày thế thế nào.”

Chuyện này bọn họ vốn không muốn để Ái Ân biết. Đáng tiếc, giờ cô đã về đây rồi, Trần Bảo Quốc biết, kiểu gì chuyện kia cũng sẽ không giấu được được nữa.

Trần Ái Ân cũng không bị Trần Bảo Quốc dọa sợ, vẫn không quên tiếp tục hỏi chuyện: “Anh, chút nữa ba mẹ có nói gì cũng là chuyện của em. Nhưng em có việc muốn hỏi anh đây, anh không được giấu em đâu đấy. Cả nhà vẫn luôn không cho em về nhà mẹ đẻ, có phải là vì đã xảy ra chuyện gì không? Hơn nữa, trên đường về đây, em có gặp mấy người trong đội sản xuất mình. Không hiểu sao các thím, các chị đó lại nói chuyện với em kiểu bóng bóng gió gió rất khó chịu. Em có gây ra chuyện gì hả, sao mấy người đó lại nói với em như vậy?”

Bình Luận (0)
Comment