Cô có giống như trong sách viết đâu, hại chết Dương Dương, hãm hại cô nhi liệt sĩ.
Cô không làm chuyện tốt, nhưng chuyện xấu cô cũng đâu có làm. Vậy thái độ đó của người trong đội sản xuất là sao?
“Mày đừng quan tâm mấy người đó, tính tình bọn họ thế nào, mày đâu phải không biết. Cả ngày nhìn đông ngó tây, soi mói tám chuyện khắp nơi. Sau khi mày gả cho Lâm Kiến Quốc, thành doanh trưởng phu nhân, người trong đội sản xuất nghe được thì không phải có ít kẻ ghen tị đến đỏ mắt sao? Đội sản xuất nhiều người như vậy, mấy cô gái cùng lứa với mày cũng không ít. Mày gả được chỗ tốt như vậy, còn mấy cô gái khác nào được như mày, thế thì sao họ có thể nói được lời nào hay chứ.”
“Thật à?”
“Đương nhiên.” Ít nhất những chuyện anh nói đều là tình hình thực tế, không có nửa điểm giả dối, chỉ là không nói hết toàn diện mà thôi.
Trần Bảo Quốc tròng mắt vừa đảo, Trần Ái Ân liền biết anh đang có chuyện giấu cô rồi: “Anh, em mới rời khỏi nhà này có mấy tháng, anh đã không xem em là người một nhà nữa rồi? Anh nhất định có chuyện gạt em, có phải là vẫn còn có chuyện gì chưa nói với em đúng không? Anh, anh không nói cho em, anh có tin bây giờ em lập tức ra cửa, đến nhà người khác hỏi thăm luôn không? Trần Ái Ân em đây rốt cuộc là gây ra chuyện gì, để bọn họ nhìn em không vừa mắt như vậy?”
“Đừng!” Trần Bảo Quốc vội vàng kéo Trần Ái Ân lại, “Sao tính tình mày vẫn ngoan cố như hồi chưa lấy chồng vậy hả? Chẳng nghe ai khuyên bảo cả. Cả nhà làm vậy cũng là vì tốt cho mày thôi, em gái của anh ơi, sao mày không hiểu cho tấm lòng của anh vậy hả?”
“Nhưng dù rất cảm kích thì em cũng có quyền được biết rõ ràng tình huống ra sao chứ? Không biết rõ ràng, trong lòng em nghẹn đến mức khó chịu.”
“Bảo Quốc à, có phải Ái Ân đã về rồi không?”
Lúc này, ba Trần mẹ Trần vừa nghe tin đứa con gái đã gả chồng của mình về nhà thì vội vội vàng vàng chạy về.
Con gái mới gả có mấy tháng nhưng ba Trần mẹ Trần lại có cảm giác như đã mười mấy năm chưa gặp, nhớ nó đến phát điên.
Nếu không phải là tin đồn nhảm nhỉ trong đội sản xuất quá nhiều, hai ông bà lo lắng con gái mình bị tổn thương thì bọn ho sao có thể không cho con gái về nhà mẹ đẻ để gặp mình được chứ.
“Ba, mẹ, con đã về rồi.”
Không riêng gì ba Trần, mẹ Trần nhớ con gái, vừa nghe thấy giọng của ba mẹ mình, hốc mắt của Trần Ái Ân đã đỏ lên, bổng dưng òa khóc như trẻ con: “Ba mẹ, con rất nhớ mọi người. Mọi người vì sao cứ mãi không cho con về nhà vậy? Có phải mọi người không cần con nữa không?” Nói tới đây, Trần Ái Ân đã cảm thấy ấm ức vô cùng.
“Mẹ ơi, mẹ!” Vừa thấy Trần Ái Ân khóc, Dương Dương đã phát hoảng, một hai muốn nhào đến ôm cô. Nhưng Trần Bảo Quốc vẫn đứng yên một chỗ, Dương Dương thấy mẹ với mình khoảng cách vẫn xa như vậy thì “oa” một tiếng, khóc lên: “Mẹ ơi, mẹ ơi, con muốn mẹ cơ…”
“Chậc, một thân thịt này đúng là không phải để làm cảnh nhỉ, đá người cũng đau lắm.” Ăn mấy đá của Dương Dương, Trần Bảo Quốc cười, “Được rồi, cậu bế qua chỗ mẹ được chưa?”
Tình cảm giữa Dương Dương và Ái Ân tốt như vậy, để xem về sau mọi người trong đội sản xuất còn nói hươu nói vượn nữa không.
Rơi vào giữa cái ôm của Trần Ái Ân, cánh tay nhỏ của Dương Dương gắt gao ôm chặt cổ cô, mắt thì không quên cảnh giác mà nhìn chằm chằm ba Trần mẹ Trần, bởi vì nó cảm thấy hai người này mà người xấu, bắt nạt mẹ nó đến phát khóc.
“Dương Dương vẫn bám lấy Ái Ân nhỉ?” Nhưng ngẫm lại thấy cũng phải, lúc Dương Dương đi theo Ái Ân thì vẫn còn chưa cai sữa đâu, cùng chưa biết nhận người nữa.
Về sau, Dương Dương cũng là do một tay Ái Ân nuôi lớn, đối với Dương Dương mà nói, Ái Ân chính là mẹ ruột của nó, mà nào có đứa bé không bám lấy mẹ chứ.
“Ái Ân, con đã làm mẹ rồi, về sau đừng khóc nữa, Dương Dương thấy sẽ học theo, cùng khóc với con luôn đó.” Trời biết đứa con gái của bà vừa khóc, tim ba Trần cũng như nứt thành hai mảnh, ông cũng nhớ con gái chứ, ông còn chưa hết ghét đứa con rể đã cướp đi con gái ông đâu.
Nhưng những điều đó đều không đánh lại được tấm lòng muốn bảo vệ con cái của bậc làm cha làm mẹ.
Trần Ái Ân hít hít mũi, dạy Dương Dương nói chuyện: “Dương Dương, nhớ rõ mẹ dạy con cái gì không? Đây là ông ngoại, đây là bà ngoại. Ông ngoại là ba của me, bà ngoại là mẹ của mẹ, Dương Dương ngoan, con gọi đi nào?”
Dương Dương đánh giá ba Trần mẹ Trần vài lần, dưới sự ôn nhu mà thúc giục của Trần Ái Ân, mới ngọt ngào giọng sữa gọi một tiếng “Ông ngoại, bà ngoại”.
“Ôi chao, mới ba tháng không thấy, Dương Dương đã biết nói rồi này. Dương Dương à, qua bà ngoại ôm một cái nhé?”
“…” Mới bị kích thích một trận, Dương Dương mở miệng gọi người đã rất không dễ dàng rồi. Mẹ Trần muốn ôm Dương Dương nhưng thằng bé nào có chịu, quật cường mà dúi mặt chôn vào tròn cổ Trần Ái Ân, chỉa thẳng mông cho mẹ Trần, không thèm để ý đến bà.
Trần Ái Ân vỗ sau lưng Dương Dương: “Ba mẹ, hai người đừng nóng vội. Dương Dương vẫn còn giống lúc trước kia, có chút sợ người lạ. Chờ ngày mai, cùng nó quen mặt rồi, nó sẽ cho mọi người bế thôi.”
“Không vội.” Con gái và cháu ngoại đều đã về nhà, Trần mẹ còn gì gấp nữa đâu, “Nhưng mà, Ái Ân à, sao con lại về thế?”
“Anh con sắp cưới vợ đến nơi rồi, con đương nhiên phải về nhìn mặt chị dâu tương lai một cái chứ.”
Ba Trần mẹ Trần dở khóc dở cười, thì ra con gái đột nhiên trở về là vì nguyên nhân này: “Anh trai con chỉ là định gặp mặt qua thôi chứ đâu phải kết hôn. Nếu muốn về, chờ anh con kết hôn rồi hẵn về chứ.”