Con gái vất vả lắm mới về một chuyến, ba Trần mẹ Trần vui vẻ không thôi. Nhưng nghĩ đến những đồn đại vớ vẩn hiện đang lan truyền lung tung trong đội sản xuất, ông bà lại hận không thể lập tức đem con gái, cháu ngoại đưa lên xe tiễn về lại nhà chồng nó, về sau lại đoạn tụ cũng được.
Nhưng… vẫn luyến tiếc!
“Ba mẹ, rốt cuộc là làm sao vậy, anh con thế nào cũng không chịu nói, vậy ba mẹ nói cho con biết đi. Con cảm giác lần này con về, thái độ của người trong đội sản xuất đều rất kỳ quái, con không có làm sai chuyện gì chứ?”
Nhân chứng chính là thằng nhóc Dương Dương vẫn đang cáu kỉnh ăn vạ trong ngực cô này.
Ba Trần thở dài không nói lời nào, mẹ Trần nghe vậy liền trừng mắt liếc Trần Bảo Quốc một cái: “Còn có thể là chuyện gì chứ? Tất cả còn không phải là do thanh niên tri thức Từ kia gây ra. Mất công trước kia con xem con bé đó là bạn tốt, để nó chiếm lợi của con nhiều như vậy. Quả nhiên có vài người, lương tâm đều để chó ăn rồi, gì cũng dám nói bậy. Nói đi cũng phải nói lại, hai anh em chúng mày cũng thật là, sao lại đem chuyện nhà mình kể vanh vách hết cho người ta biết thế hả? Giờ thì hay rồi, để cho người ta hắt nước bẩn mà chẳng biết làm sao rửa cho sạch.”
Sở dĩ lúc này mẹ Trần trừng Trần Bảo Quốc là vì trước kia cậu ta từng thích Từ Lệ Anh, trong lòng còn ôm mộng cưới Từ Lệ Anh vào cửa ấy chứ.
Bà không chút nghi ngờ, trước kia quan hệ giữa Trần Ái Ân và Từ Lệ Anh vốn dĩ tốt như vậy, nhất định là có không ít công lao của Trần Bảo Quốc. Nếu thằng con bà không ở bên tai Trần Ái Ân nói một đống lời hay khen Từ Lệ Anh, kêu em gái nó phải cùng Từ Lệ Anh ở chung cho tốt, mẹ Trần dám đem đầu mình hái xuống luôn.
Trần Bảo Quốc cũng tự biết đuối lý không nào dám biện giải gì, chỉ có thể cười cười lấy lòng mẹ Trần thôi.
Trần Bảo Quốc cảm thấy trong chuyện này, trách nhiệm của anh là rất lớn. Không phải vì anh thì quan hệ giữa Ái Ân và Từ Lệ Anh cũng sẽ không tốt như vậy, Từ Lệ Anh cũng sẽ không có khả năng biết nhiều chuyện của bọn họ, cuối cùng thì đem nói bậy một trận với người trong đội sản xuất, khiến nhà họ mang tiếng xấu, hại Trần Ái Ân bị người ta nói ra nói vào.
“Từ Lệ Anh?” Nguyên nữ chủ? Từ Lệ Anh lại làm gì? “Cô ấy không phải đã đi học đại học Dân Binh rồi ư, sao lại còn về đội sản xuất chúng ta nữa?”
Không phải là sau khi Từ Lệ Anh rời khỏi đây thì cả đời đều không muốn quay trở lại nơi này nữa à?
“Ai biết trong đầu con bé đó nghĩ thế nào, xấu xa!” Nhắc tới Từ Lệ Anh, mẹ Trần ôm một bụng tức, “Đại khái là khoảng hai tháng trước, nó trở lại một chuyến. Chờ sau khi nó đi thì cả đội sản xuất liền bắt đầu truyền ra tin đồn Kiến Quốc là anh rể con, con gả cho Kiến Quốc là ép duyên. Đáng xấu hổ nhất chính là, nếu Kiến Quốc là anh rể con thì thành chuyện em vợ gả cho anh rể, thành mẹ kế của cháu ngoại mình. Là cặn bã tư tưởng phong kiến, là loạn luân.”
Ban đầu, mẹ Trần cũng nghĩ là chuyện này có liên quan đến Từ Lệ Anh, bà chỉ đoán là do người trước kia đã thấy Lâm Kiến Quốc đến gặp Trần Ái Trạch. Chuyện này ấy mà, trừ bỏ người nhà họ cũng đâu còn ai biết nữa đâu. Người trong đội sản xuất người vẫn luôn tưởng Lâm Kiến Quốc cùng với người lúc trước đến đón Trần Ái Trạch là hai người khác nhau. Nhà bọn họ cũng không nói rõ ra, tùy ý cho mọi người hiểu lầm. Cho nên, rốt cuộc là những lời khó nghe này là từ đâu truyền đến?
Cuối cùng vẫn là Trần Bảo Quốc tự mình chủ động nói ra, rằng chuyện này trừ bỏ người nhà họ thì vẫn còn có một người nữa biết, đó chính là Từ Lệ Anh. Càng làm cho Trần Bảo Quốc nghi ngờ chính là, tin đồn nhảm nhí này tự dưng lại sinh ra sau khi Từ Lệ Anh về thăm đội sản xuất một chuyến.
Cho dù lúc đó Trần Bảo Quốc vẫn còn hảo cảm với Từ Lệ Anh như cũ thì cậu cũng nhịn không được mà hoài nghi, chuyện này có phải do Từ Lệ Anh mà ra không?
Nghe mẹ Trần nói vậy, Trần Ái Ân cuối cùng cũng đã có câu trả lời cho tất cả.
“Ái Ân à, Kiến Quốc hiện tại đã lên làm doanh trưởng, sau này những người như Từ Lệ Anh nhất định sẽ xuất hiện không ít. Con nhất định phải chú ý đấy, đừng để chuyện như vậy phát sinh lần hai. Có người nói với mẹ, Từ Lệ Anh lấy chồng cũng là quân nhân, giống như Kiến Quốc, đều là doanh trưởng. Mẹ thấy người này rất khó đối phó, con về sau cẩn thận một chút, đừng lại để bị nó ám hại.”
Trần Ái Ân: “Cô ấy lấy chồng, chồng cũng là doanh trưởng ấy ạ, sao có thể?!”
Không phải Trần Ái Ân có ý khinh thường Từ Lệ Anh, mà là doanh trưởng đâu phải dễ gặp dễ thấy như vậy chứ?
Giữa một đội ngũ các doanh trưởng tuổi trung niên, người còn chưa tới 30 như Lâm Kiến Quốc tuyệt đối là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thanh niên tài tuấn khó gặp.
Bộ đội có thể cho ra một Lâm Kiến Quốc đã không dễ dàng gì, còn có thể hy vọng tìm thêm một người thứ hai sao.
Nếu thật sự mà Từ Lệ Anh đã gả cho một doanh trưởng thì tuổi tác đối phương ít nhất cũng phải lớn hơn Lâm Kiến Quốc mười tuổi ấy chứ. Chừng ấy tuổi, chưa từng lấy vợ là không thể rồi, vậy chỉ có thể là tái giá. Hơn nữa, giữa vị doanh trưởng đó và Lâm Kiến Quốc có thêm một điểm khác nhau nữa chính là, con cái của người ta nhất định cũng đã sớm cai sữa, đến tuổi hiểu chuyện rồi.
Từ Lệ Anh đến Dương Dương còn chẳng biết ôm thế nào, đến chuyện làm mẹ kế của đứa bé chưa cai sữa còn không muốn thì sẽ nguyện ý làm mẹ kế đứa nhóc đã hiểu chuyện ư?
Đó thật sự là Từ Lệ Anh ư?