“Là thật đấy, cả đội đều truyền nhau, Từ Lệ Anh gả cho một người đàn ông họ Tào, hẳn là đồng sự của Kiến Quốc. Lần này Từ Lệ Anh về đây, mẹ cảm thấy nó là vì con mà đến.”
Chiếm lợi nhà bà, ngày ngày trôi qua nhẹ nhàng thế kia, xoay đầu lại liền đối phó con gái bà, đây không phải sói mắt trắng vong ân bội nghĩa thì là gì?
Những lời đồn khó nghe kia, mẹ Trần nghe xong đều chịu không nổi, bị chọc giận phát khóc đến vài lần. Cho nên bà mới kiên quyết không cho Trần Ái Ân trở về, sợ cô cũng giống như bà, chịu không nổi cơn tức này.
Trần Ái Ân ha hả cười lạnh: “Nếu là những lời đồn này, thì cô ấy thật sự là đến đây vì con rồi.”
Còn tưởng rằng ngày đó mọi người đều đã nói với nhau rõ ràng cả rồi. Lâm Kiến Quốc cưới cô, Từ Lệ Anh cũng có cuộc sống riêng của cô ấy, về sau chẳng còn quan hệ gì với nhau nữa. Quả nhiên, cô đoạt “ý trung nhân” của Từ Lệ Anh, cô ấy sao có thể dễ dàng buông tha cô như vậy.
“Dựa vào cái gì?” Trần Bảo Quốc cũng tức điên, “Cô ấy lúc trước cũng không ít lần tới nhà chúng ta ăn cơm, cơm nhà ta chẳng lẽ đều cho chó ăn rồi?”
“Anh, em đã sớm nói với anh rồi, Từ Lệ Anh thích Lâm Kiến Quốc.”
“Gì cơ?” Ba Trần ngoáy ngoáy lỗ tai mình, “Thanh niên tri thức Từ thích Kiến Quốc? Từ lúc nào, sao ba không biết? Kiến Quốc cũng đã cưới con, chính con bé đó cũng đã gả chồng, sao nó còn làm như vậy, nó có ý gì? Con gái thành phố đều không an phận như vậy sao, ăn trong chén còn nhìn trong nồi?
Nếu Từ Lệ Anh đều đã làm như vậy, Trần Ái Ân cũng không cần phải giữ mặt mũi cho cô ấy làm gì, đem chuyện Từ Lệ Anh ở bộ đội dính lấy Hách chính ủy như thế nào, buộc Hách chính ủy phải giới thiệu cô ấy làm đối tượng cho Lâm Kiến Quốc ra làm sao, tất cả đều kể hết ra một lần.
“Lúc cô ấy còn ở đội sản xuất chúng ta làm thanh niên tri thức, vẫn thường xuyến nói với con là cô ấy rất thích Dương Dương, sợ thằng bé về sau bị mẹ kế ức hiếp. Con cũng không hề nghĩ tới, cô ấy cũng chưa từng gặp hay tiếp xúc qua với Lâm Kiến Quốc, vậy thì sao cứ khăng khăng một mực không phải Kiến Quốc thì không thể?”
Nếu không phải nội dung trong giấc mơ kia cũng không hề đề cập đến chuyện Từ Lệ Anh là người trọng sinh thì cô đã hoài nghi phải chăng Từ Lệ Anh cũng có kỳ ngộ giống như cô rồi. Hay nói là, vì sao Từ Lệ Anh gặp được Lâm Kiến Quốc liền cứ vậy bám chặt không buông?
Người nhà họ Trần đã bị những chuyện Từ Lệ Anh làm ra chọc tức đến không nói nên lời, đặc biệt là mẹ Trần: “Cái con nhỏ ngốc này, lúc ấy sao con không nói với mẹ hả?”
“Vốn dĩ con tưởng chuyện này chỉ là hiểu lầm, Kiến Quốc cũng không làm ra chuyện chân đạp hai thuyền có lỗi với con, cả lãnh đạo của Kiến Quốc cũng bỏ qua không truy cứu nữa. Vậy nên con định không đề cập đến đến làm gì, miễn cho đôi bên về sau xấu hổ.”
Nhưng sau khi Từ Lệ Anh kết hôn, thế mà còn cố ý chạy đến đội sản xuất, phơi bày “quan hệ” của cô và Lâm Kiến Quốc, muốn phá hư thanh danh của cô và Trần gia. Chuyện này quả thật cô chẳng thế nào tiên đoán được.
Tình huống này khó tránh khỏi làm Trần Ái Ân nhớ tới nội dung trong sách viết, những ngày của nguyên chủ và người nhà họ Trần sau khi Dương Dương chết là như thế nào.
Quả nhiên là nguyên nữ chủ, Từ Lệ Anh vẫn là muốn thay đổi để mọi chuyện trở về lại như quỹ đạo phát triển của cuốn tiểu thuyết kia.
“Con là đồ ngốc đấy à, người ta đã muốn hại con rồi, con còn định giúp đỡ người ta cơ đấy.” Mẹ Trần tức giận đến nói không ra lời, người ta thì khôn ranh mưu mẹo, con cái nhà mình thì thật thà quá thể, khó trách cứ bị bắt nạt mãi thôi.
Trần Bảo Quốc thì lại vô cùng hoang mang: “Cô ấy không phải đã gả chồng sao, không phải cũng đã lên làm doanh trưởng phu nhân rồi còn gì? Cô ấy trở về đội sản xuất chúng ta, cố ý nói những lời nàym rốt cuộc là có ý gì?”
Ai cũng không phải đồ ngốc, Từ Lệ Anh trước kia nhìn chằm chằm vào Lâm Kiến Quốc, khi biết không thể nào gả cho Lâm Kiến Quốc thì quay đầu lại gả cho một doanh trưởng khác. Thực rõ ràng, đây là Từ Lệ Anh đã lập chí phải làm doanh trưởng phu nhân rồi, khó trách sẽ chướng mắt anh, bởi vì anh cung chỉ là một anh nông dân chân đất thôi.
“Còn có thể là có ý gì nữa chứ, nó chính là không muốn Ái Ân sống yên ổn thôi!” Mẹ Trần tức giận mà nói, “Về sau nhà ta có gặp lại con bé đó thì đừng khách khí với nó, nó chính là đứa không biết xấu hổ. Thấy Ái Ân nhà chúng ta gả cho Kiến Quốc, nó đố kỵ. Đã gả cho người khác rồi còn không an phận, ai cưới phải nó cũng là xui xẻo tám đời. Ái Ân à, con nhất định phải nhớ kỹ, chờ sau này con tùy quân thì nhất định phải bảo Kiến Quốc đề phòng Từ Lệ Anh một chút, nghe chưa.”
Gả cho người khác rồi mà còn có thể trở về gây sóng gió cho nhà họ, thế thì về sau chạm mặt ở trong quân, không biết Từ Lệ Anh còn sẽ quay ra chuyện gà bay chó sủa gì nữa đây.
“Vâng, con sẽ cẩn thận.”
Nếu không có chuyện lần này, Trần Ái Ân thật sự chuẩn bị quên luôn Từ Lệ Anh rồi.
Nếu từng người đều đã gả chồng, không thể tự mình sống tốt cuộc sống của mình sao?
Trần Ái Ân không muốn có quá nhiều dính líu đến nguyên nữ chủ hay các tình tiết gốc trong truyện, nhưng cô cũng không chịu nổi Từ Lệ Anh cứ một hai làm những chuyện để cuộc sống của cô giống trong sách gốc.
Làm Trần Ái Ân, làm con gái nhà họ Trần, cô làm sao có thể để Trần gia lưu lạc đến kết cục như trong sách viết chứ. Người nhà họ Trần chỉ cần sống cuộc sống của họ thôi.