“Mẹ, trước không nói đến chuyện Từ Lệ Anh. Bị Từ Lệ Anh tuyên truyền như vậy, thanh danh của con phỏng chừng cũng không dễ nghe, vậy có ảnh hưởng gì đến anh con không ạ? Không phải mọi người nói với con là anh con muốn gặp gỡ đối tượng ư?”
Trong sách, không phải là Trần Bảo Quốc bởi vì có đứa em gái là nguyên chủ mà đến cả vợ đều không cưới được sao?
Nguyên nhân chính là như vậy nên Trần Ái Ân đặc biệt lo lắng Trần Bảo Quốc sẽ bị những tin đồn đó ảnh hưởng. Đừng nói kết hôn, nhiều khi còn chẳng được mấy cô chịu gặp mặt Trần Bảo Quốc ấy chứ, càng miễn bàn là Trần gia có thể chọn được cô gái nào tốt một chút cho Trần Bảo Quốc gặp gỡ hay không.
“Mấy cô gái định anh con tiếp xúc gặp mặt, có khi nào sẽ hối hận, không chịu đến?”
“Không có đâu, đã hẹn là ngày mai rồi. Mẹ nói cho con hay, nhà ta cũng không dễ dàng bị bắt nạt như vậy đâu, cô gái coi trọng anh con, một người lại một người không ngừng, nhà ta có thể chọn nữa cơ.” Mới đầu ba Trần mẹ Trần cũng sợ sẽ phát sinh biến hóa không hay, không nghĩ tới những nhà đã từng tới cửa có nhà hối hận cắt đứt, nhưng vẫn có nhà kiên trì muốn tiếp tục.
Chứ nếu không, tâm tình mẹ Trần sao có thể bình tĩnh, tốt đẹp như bây giờ được, nói không chừng bà đã sớm nổi bão, chạy đi tìm Từ Lệ Anh tính sổ rồi ấy chứ.
“Ôi, vậy là tốt rồi.” Trần Ái Ân thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô không hy vọng sau khi mình tới đây mà vẫn làm hại Trần Bảo Quốc ế vợ một đời như cũ.
Trần Bảo Quốc nhíu mày: “Tốt cái gì mà tốt, con thấy một chút đều không tốt. Mấy nhà vẫn muốn tiếp tục xem mắt, tiếp xúc với con rốt cuộc vì cái gì mà tới, trong lòng con biết cả đấy. Lâm Kiến Quốc là Lâm Kiến Quốc, con là con. Người lên làm doanh trưởng là Lâm Kiến Quốc chứ không phải con, những người đó là có ý gì?”
Nếu Lâm Kiến Quốc không phải doanh trưởng thì anh còn lâu mới tin những người đó sẽ còn kiên trì như bây giờ.
Trần Ái Ân biết trong lòng Trần Bảo Quốc khó chịu: “Anh, cái này ấy à, nói thế nào nhỉ. Anh cưới vợ, mẹ cũng sẽ muốn chọn con dâu? Nhà người ta gả con gái, dù sao cũng muốn lựa chọn một người con rể tốt, đúng không? Điểm này đâu có gì kỳ quái. Người còn chưa gặp mặt, càng không quen biết gì, người ta không nhìn điều kiện, vậy anh muốn người ta nhìn cái gì bây giờ, nhìn anh á? Nhìn cái gì của anh nào?”
Nếu là tự do yêu đương thì đầu tiên là nhìn người, sau đó mới nhìn điều kiện đối phương.
Còn với loại thân cận như xem mắt này thì đầu tiên xem xét chính là điều kiện, sau đó mới nhìn người.
Chính là quy luật như vậy, Trần Bảo Quốc dù không thích, lại không có biện pháp nào thay đổi.
Trước mắt, Trần Bảo Quốc ngoại trừ có một ưu điểm duy nhất nổi bật là có em rể làm doanh trưởng ra thì anh cũng tự biết mình cũng chẳng có gì để làm người ta coi trọng cả.
“Còn không phải sao.” Mẹ Trần tán thành, “Mày khỏi cần lo, mấy con bé đó chọn mày, mẹ cũng chọn con dâu nữa mà, chẳng ai thiệt cả.”
“Mẹ, còn mấy người chịu gặp mặt anh con ạ?”
Chọn chọn chọn, phải hai người trở lên mới có thể gọi là chọn chứ.
Từ Lệ Anh chơi chiêu này, Trần Ái Ân không thể không nói, quả nhiên đủ tàn nhẫn, như thể muốn chặn đầu nhà cô một phen, để nhà cô không có được một ngày yên ổn.
“Hình như là còn có hai, ba chỗ.”
“Được, vậy anh con khi nào cùng người ta gặp mặt?”
Nếu đối phương là hướng về phía cái danh anh vợ doanh trưởng của anh cô mà tới, vậy thì làm đứa em gái đã gả cho doanh trưởng, cô cũng phải ở lại để trấn tràng cho anh mình mới được.
Trần Bảo Quốc: “Mày không phải nói mày muốn đọc nhiều sách hơn một chút sao? Chuyện của anh, đã có ba mẹ giúp anh nhìn rồi, mày không cần xen vào làm gì, mang Dương Dương về đi.”
Những lời đồn đại đó đối với mấy người bọn họ mà nói cũng không ảnh hưởng gì, nhưng em gái cậu ta nghe được nhất định sẽ không vui nổi đâu.
Trần Bảo Quốc không hy vọng những người trong đội sản xuất chọc cho em gái anh buồn bực, anh phải bảo vệ tốt cho em gái mình.
“Đúng vậy.” Ba Trần gật đầu, “Chuyện của anh con, đã có ba, có mẹ con đây rồi. Con cứ yên tâm mà về đi. Đã gả cho nhà người ta rồi, lại ở nhà mẹ đẻ quá lâu thì coi sao được. Lỡ như khiến mẹ chồng con không vui thì làm sao bây giờ?”
Lần này sở dĩ lời đồn bị truyền đến rộn ràng như vậy còn không phải bởi vì Lâm Kiến Quốc là doanh trưởng, khiến quá nhiều người đỏ mắt sao.
Tình huống này cũng khiến cho người nhà họ Trần nhận thức rõ hơn, hiện tại Lâm Kiến Quốc so với năm trước càng đắt mối hơn không biết bao nhiêu lần, có rất nhiều người muốn đem con gái gả cho Lâm Kiến Quốc.
Một đám người như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm con rể mình, ba Trần đương nhiên là muốn thay con gái mình lo lắng sốt ruột rồi, miễn cho con rể thật bị người ta đoạt đi mất.
Đâu ra cái tật xấu biết rõ con rể ông đã kết hôn, cưới con gái ông rồi mà một đám vẫn tính toán trong bụng mãi không chịu tha chứ!
Trần Ái Ân nói với mọi người trong nhà: “Không, con không về đâu. Lại mặt không cho con về, năm mới cũng không cho con tới. Bây giờ mẹ chồng con cũng bảo con về đi, nói con sau khi về nhà mẹ đẻ rồi thi cứ ở lại nhiều hơn mấy ngày, không cần về nhà chồng gấp. Ba mẹ, mẹ chồng con không giận đâu. Con nhớ cả nhà mình lắm, mặc kệ, con không đi, con cứ ăn vạ nhà mẹ đẻ không đi đấy.”
Còn không phải là một ít lời đồn thôi sao? Cô trước đây cũng không phải chưa từng nghe qua.
Bảy cô tám dì kia cũng thật là nhàn, lúc trước thì bởi vì cô không gả chồng nên một đám người nói ra nói vào cô, hiện giờ cô gả chồng rồi, vẫn còn có người nói cô nữa. Cho nên, Trần Ái Ân suy nghĩ cẩn thận, những người đó đã muốn nhiều chuyện thì mặc cho cô có gả chồng hay không, ngoài miệng họ cũng chẳng nói ít hơn một câu đâu.
Cuộc sống là của mình cơ mà, sao cứ phải để ý lời người ta nói làm gì, không sợ mệt người sao.