Mẹ Trần còn định khuyên cô vài câu, nhưng ba Trần đột nhiên mở miệng: “Con nó đã muốn ở lại nhà mẹ đẻ thêm mấy ngày thì cứ tuỳ nó đi. Những người đó là ăn no rững mỡ không có việc gì làm nên hồ ngôn loạn ngữ thôi, nhà ta quản không được.”
Ông cũng rất nhớ con gái mình, con gái ông khó khăn lắm mới về được một chuyến, dựa vào cái gì mà bởi vì người ngoài nói mấy câu, ông phải đem con gái đuổi ra ngoài chứ?
Trên đời này, nào có đạo lý như vậy.
“Ba bọn nhỏ, ông chắc chứ?” Mẹ Trần vẻ mặt do dự, đội sản xuất có mấy người miệng mồm đáng sợ lắm.
Ái Ân là tuổi trẻ không hiểu chuyện, cho nên không biết sự lợi hại của mấy người đó, còn ba nó đáng lẽ phải rõ ràng chứ.
“Chắc.” Ba Trần cầm tẩu thuốc rít một hơi, “Ái Ân đã gả làm vợ người ta, cũng đã là người làm mẹ rồi. Không chừng chẳng bao lâu Dương Dương nhà ta sẽ được làm anh cả, chút chuyện nhỏ như vậy, con nó cũng phải học cách ứng phó thôi. Bà và tôi đều có thể, con bé vì sao lại không thể?”
Ba Trần tỏ vẻ chính ông đã suy nghĩ cẩn thận rồi, bởi vì làm doanh trưởng phu nhân mà một đám người trong đội sản xuất không vui kiếm chuyện. Đội sản xuất này là như vậy, thế ở nơi khác, đội sản xuất khác thì sẽ không phát sinh chuyện này sao?
Trước không nói những người trong đội sản xuất, Từ Lệ Anh mất công tốn sức như vậy, không phải cũng là bởi vì coi trọng Lâm Kiến Quốc, cuối cùng lại không có thể thành công gả cho anh nên mới hãm hại Ái Ân sao?
Ai dám nói, hôm nay đã có một Từ Lệ Anh đầu tiên thì về sau sẽ không Từ Lệ Anh thứ hai, thứ ba chứ?
Nếu đã là chuyện tránh không khỏi, còn chẳng bằng nhân lúc còn sớm để con gái ông quen cách xử lý nếu gặp phải loại chuyện này.
Thật là, lúc này nhà mình tìm được một người con rể có tiền đồ như Lâm Kiến Quốc, ba Trần cũng không rõ, đây rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.
Ba Trần một đi đã cho phép, Trần Ái Ân liền càng ở liền không chịu đi. Hơn nữa, mẹ Trần và Trần Bảo Quốc cũng đều rất nhớ Trần Ái Ân và Dương Dương, biết hai mẹ con có thể ở lại, họ so với ai cũng đều vui vẻ.
Biết hiện tại Dương Dương đã có thể ăn uống dễ dàng, chỉ cần đem đồ ăn hầm mềm một chút, trên cơ bản đã không cần phải uống sữa mạch nha, vì chăm sóc cho hảo Dương Dương, mẹ Trần đã tốn không ít tâm sức, cố ý mua thịt để chưng thịt băm cho Dương Dương ăn.
Khó khăn lắm mới về nhà mẹ đẻ một chuyến nhà mẹ đẻ, vì nghĩ cho mặt mũi của Trần Bảo Quốc, sau khi Trần Ái Ân đem Dương Dương giao cho mẹ Trần trông giúp, cô đi một chuyến lên tỉnh thành.
Chờ khi trở lại từ tỉnh thành, cô là cưỡi lên một chiếc xe đạp mới cóng hiệu Phượng Hoàng, đạp bay bay về thôn.
Phải biết rằng, toàn bộ đội sản xuất chỉ có nhà đội trưởng mới có một chiếc, chiếc mà Trần Ái Ân cưỡi về này coi như là chiếc thứ hai đó, sao có thể không khiến người ta quan tâm được chứ.
Vừa thấy chiếc xe đạp mới toanh kia chạy về hướng đội sản xuất của mình, đám con nít đang chơi đùa gần cổng thôn cũng không chơi nữa mà lao nhao chạy tới bên cạnh xe, đôi mắt hấp háy sáng trưng mà nhìn chằm chằm chiếc xe đạp kia.
“Mẹ Ái Ân, mau ra mà xem, hai ông bà mau ra mà xem này. Ái Ân cưỡi một chiếc xe đạp mới đang chạy về đó. Nhà ông bà ghê thật đấy, đến xe đạp cũng mua nổi. Đây là chiếc xe đạp thứ hai của đội sản xuất chúng ta đấy, nhà ông bà giờ cũng coi như là độc nhất trong thôn rồi đó!”
Có doanh trưởng làm con rể có khác, xe đạp nói mua liền mua, chứ đổi lại là bọn họ thì có nghĩ cũng không dám nghĩ ấy chứ.
Mua xe đạp ấy à, chẳng những cần tiền mà còn phải có phiếu nữa. Tiền không dễ kiếm, phiếu lại càng hiếm có khó tìm.
Nghe được hàng xóm gào to, ba Trần mẹ Trần vội vàng chạy ra xem. Chỉ thấy con gái mình vẻ mặt tràn đầy ý cười, cưỡi một chiếc xe đạp đang chạy bon bon về phía nhà mình.
Đường xa như vậy, hai mắt còn chưa chớp được mấy cái thì con gái đã ở trước mặt mình rồi.
“Ba, mẹ, đây là xe đạp của nhà ta, thế nào, đẹp chứ ạ?”
Đối với Trần Ái Ân mà nói, loại xe đạp này rất bất tiện, quá lớn. Bởi vì phía trước xe có một cái dàn ngang, rất khó nhất chân qua nên lúc lên xe cực kỳ khó.
Trần Ái Ân biết đạp xe đạp, nhưng cũng đã rất lâu rồi cô không còn đạp xe nữa.
Cho nên lúc mua xong xe đạp, Trần Ái Ân mới vừa lên xe thì chân không dẫm ổn, cả người và xe thiếu chút nữa đã ngã sõng soài ra đất, khiến cho những người đúng hóng chuyện bên cạnh đau lòng muốn chết.
Bọn họ dĩ nhiên không phải là đau lòng cho một người xa lạ như Trần Ái Ân, mà là đau lòng cho một chiếc xe tốt như vậy lại thiếu chút nữa bị người đàn bà phá của này làm hỏng mất!
“Nhà, nhà ta á?” Mẹ Trần có chút không thể tin được, muốn sờ lại không dám sờ, “Nhà ta lấy đâu ra xe đạp chứ?”
Trần Ái Ân hất hất tóc: “Con mua đó.”
Thập niên 70, xe đạp chính là một đại kiện, so với ô tô con sau này còn quý hiếm hơn nhiều.
“Anh, mau ra đây, em dạy anh cách đạp xe đạp.” Chiếc xe đạp này về sau chắc chắn là phải cho Trần Bảo Quốc dùng, thừa dịp cô còn ở đây, Trần Ái Ân quyết định tự mình dạy Trần Bảo Quốc đạp xe.
Trần Bảo Quốc vẻ mặt kích động mà vọt ra: “Đây là xe đạp nhà ta? Cho anh cưỡi hả?”
Đồ tốt, một chiếc xe đạp đẹp như vậy, lại còn là hiệu Phượng Hoàng nữa chứ, giá trị chắc phải ngang một cái đầu trâu nhỉ?
“Đúng vậy, là xe đạp nhà chúng ta, về sau liền cho anh chạy.” Trần Ái Ân đem xe dựng chân chống, tránh qua một bên, “Anh, anh thử lên đi.”