Trần Bảo Quốc kích động không thôi nhìn xe đạp nửa ngày, cũng không biết xuống tay từ chỗ nào cho phải: “Em à, xe này làm sao mày đưa về được thế?”
“Em tự đạp xe về đó.” Lúc này làm gì có khái niệm giao hàng tận nhà chứ.
Trần Bảo Quốc: “Tự mày đạp về á, từ lúc nào mày biết đạp xe đạp vậy hả?” Anh còn không biết đây này!
“……” Trần Ái Ân phát hiện chính mình đắc ý quá mức, “Còn không phải là đạp xe đạp sao, có khó gì đâu, em thấy người khác cưỡi thì cũng nhìn rồi học theo thôi. Ai bảo em thông minh thế cơ mà? Không phải có một câu nói, chưa ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy rồi chứ?”
Trần Bảo Quốc nghe xong lại nghĩ, thì ra học đạp xe đạp dễ dàng như vậy, nhìn một cái liền biết, liền lớn mật mà nắm lấy tay lái.
Không đợi anh kịp đẩy xe đạp một phen thì đã bị ba Trần đánh cho một phát: “Gấp cái gì, xe đạp đã mua về rồi, là đồ nhà mình,có muốn cũng không chạy được. Mày cũng không nhìn xem bây giờ là lúc nào, trời đã tối rồi. Vạn nhất tối lửa tắt đèn, mày làm xe đạp ngã hỏng thì làm sao bây giờ?”
Xe đạp loại này, ba Trần cũng thích lắm.
Tuy rằng không tiện tranh giành với con trai, nhưng quản thì ông vẫn là có thể quản: “Nếu muốn đạp thì chờ sáng mai đi, để em gái nó dạy cho mày. Mày là anh nó, vậy mà đi xe đạp không phải mày dạy cho Ái Ân mà phải để cho em nó dạy mày, hay nhỉ.”
Có xe đạp là đủ rồi, Trần Bảo Quốc một chút cũng không thèm để ý ba anh chỉ lo lắng xe ngã hỏng mà không để ý gì chuyện mình nếu bị ngã có làm sao không: “Em gái con không phải nói rồi ư, học đi xe đạp rất dễ dàng. Em nó học được, con cũng sẽ học được thôi, ngày mai thì ngày mai.”
Đây chính là xe nhà bọn họ, anh sau này muốn cưỡi khi nào thì có thể cưỡi khi ấy, nghĩ thôi mà đã sướng cả người.
“Mẹ Ái Ân, nhà bà thật là có phúc khí.” “Ôi chao, xe đạp này thật quá đẹp, so với xe nhà đại đội trưởng thì đẹp hơn nhiều, mới cóng luôn.”
“Đúng vậy, tôi nhìn cũng muốn sờ một cái.” Nhưng không dám sờ, sợ lỡ mà sờ hỏng rồi, nhà mình đền không nổi.
“Đâu ra chứ, không phải xe đạp đều như nhau cả sao, cũng chỉ có hai cái bánh xe còn gì?”
Mẹ Trần khiêm tốn mà cười cười, khác hẳn bộ dáng tăm tối của hồi trước khi bị đồn đãi vớ vẩn, cả người bà bây giờ như toả sáng.
Ai cũng có thể nghĩ được, Trần gia sở dĩ có thể mua chiếc xe đạp này hoàn toàn là bởi vì có người con rể Lâm Kiến Quốc này. Chỉ có người như Lâm Kiến Quốc thì trong tay mới vừa có tiền lại vừa có phiếu. Đổi lại là người bình thường thì làm sao mua nổi.
Có đôi khi, chênh lệch giữa người với người chính là lớn như vậy đấy.
Một người con rể tốt như Lâm Kiến Quốc, làm sao lại để cho Trần gia cứ như có vận cứt chó, dẫm trúng đến tận hai lần?
Để có chiếc xe đạp này, còn không phải là cô em vợ gả cho anh rể sao? Được lợi lớn như thế này, nhà ai lại không muốn?
Nếu người cùng Lâm Kiến Quốc quen biết là mình, gả cho Lâm Kiến Quốc làm vợ chính là con gái nhà mình thì thật tốt biết bao.
Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, chuyện Trần Ái Ân gả cho Lâm Kiến Quốc, dù có bị đồn đại khó nghe thì cũng không giấu được cuộc sống sung túc của Trần Ái Ân và người nhà họ Trần.
Nếu như không đau không ngứa bị nói vài câu nhàn thoại là có thể đổi được một chiếc xe đạp mới, vậy cứ tùy tiện nói đi, bọn họ bảo đảm sẽ không có bất kỳ ý kiến ý, so người Trần gia sẽ càng thêm giả câm vờ điếc hơn ấy chứ.
“Ba mấy đứa, vừa nãy, ông có thấy không? Thật hả giận! Vẫn là con gái tôi giỏi, vừa về đã khiến tôi được hả giận.” Lúc mẹ Trần trở về phòng, vui vẻ mà bế Dương Dương lên rồi đút cơm cho thằng nhỏ.
Một ngụm cơm trắng một ngụm thịt băm, Dương Dương ăn đến cực kỳ vui sướng, thường thường nũng nịu mà kêu một tiếng “Bà”.
“Con gái bà còn không phải con gái tôi sao?” Trong lòng ba Trần cũng cục kỳ đắc ý, ông lấy ra tẩu thuốc, chuẩn bị rít hai hơi.
Tin đồn khó nghe nhất trong đội sản xuất bây giờ đại khái có hai chuyện:
Thứ nhất là, mọi người cảm thấy em vợ gả cho anh rể thì chính là loạn luân, hôn nhân như vậy hẳn là không thể thừa nhận.
Thứ hai, nhất định là Trần gia đã làm gì đó để buộc Lâm Kiến Quốc không thể không cưới Trần Ái Ân.
Thử nghĩ coi, anh rể cưới em vợ, thanh danh này khó nghe biết bao. Lâm Kiến Quốc ở bộ đội vất vả lắm mới lên làm doanh trưởng, nói không chừng còn có thể tiếp tục thăng tiến ấy chứ. Cho nên, Lâm Kiến Quốc làm sao có thể tại thời điểm mấu chốt mà phạm phải một sai lầm cấp thấp như vậy chứ.
Trần gia không biết xấu hổ ép Lâm Kiến Quốc cưới Trần Ái Ân thì có ích lợi gì, trái tim Lâm Kiến Quốc không hướng về Trần gia. Về sau cũng sẽ có lúc Trần gia gặp xui xẻo, tới rồi lúc ấy, Lâm Kiến Quốc chẳng những sẽ không giúp Trần gia, nói không chừng còn nhân cơ hội dìm Trần gia xuống ấy chứ.
Hiện tại Trần gia bởi vì có một người con rể làm doanh trưởng, trông hoành tráng bao nhiêu thì về sau nhất định là thảm bấy nhiêu.
Đây không phải kết thân gia mà rõ ràng là kết thù gia ấy chứ.
Bọn họ định chờ xem, làm Trần gia con rể, rốt cuộc một ngày nào đó, Lâm Kiến Quốc sẽ không nhịn được mà xuống tay tàn nhẫn với Trần gia. Không ít người đều chờ mong ngày đó đến. Ai ngờ đâu, Trần Ái Ân vừa về nhà mẹ đẻ đã mua cho Trần gia một chiếc xe đạp giàn hiệu Phượng Hoàng. Quả vả mặt này đến vừa nhanh lại chuẩn, để bọn họ không kịp trở tay.
Tiền là Lâm Kiến Quốc kiếm, tem phiếu cũng là phần được chia của Lâm Kiến Quốc. Lâm Kiến Quốc nếu thật sự không thích Trần Ái Ân, lại bất mãn với Trần gia thì hai thứ này sao Trần Ái Ân có muốn sờ cũng sờ không tới. Vậy mà giờ Trần Ái Ân chẳng những được sờ, còn lấy dùng mua một chiếc xe đạp cho Trần gia.