Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 138 - Chương 138.

Chương 138. - Chương 138. -

Chiếu theo tình huống này thì xem ra, Lâm Kiến Quốc và Trần Ái Ân tình cảm có vẻ khá tốt nhỉ?

Tốt ư?

Nhân tâm xã Hồng Kỳ mới sinh ra nghi vấn này thì lại bị hai vợ chồng Lâm Kiến Quốc diễn tiếp màn vả mặt tập hai đầy thực lực.

Ngày thứ ba Trần Ái Ân về nhà mẹ đẻ, Lâm Kiến Quốc cũng tới.

Khi người trong đội sản xuất nhìn thấy Lâm Kiến Quốc thì choáng luôn, chuyện gì đây, không phải nói quân nhân ai cũng rất bận ư? Sai lại còn có thể rảnh rỗi tới đội sản xuất bọn họ?

“Chào bác. Mấy tháng trước, lúc cháu tới cưới Ái Ân có gặp qua bác một lần.”

Bị Lâm Kiến Quốc chủ động chào hỏi, ông bác rất vinh hạnh: “Nhớ rõ nhớ rõ, cháu là người con rể kia của Trần gia nhỉ.”

“Đúng vậy, cháu là rể út của Trần gia.”

Ông bác cũng không chắc có phải do ông nghĩ nhiều không, nhưng ông cứ cảm thấy lúc Lâm Kiến Quốc trả lời ông, đã có ý nhấn mạnh chữ “út”.

Ông bác lại cười: “Cháu tới vì muốn đón Ái Ân về sao?”

Lâm Kiến Quốc: “Không phải, đợt trước cháu ở bộ đội bận quá, vẫn luôn kéo dài tới hôm nay mới có cơ hội cùng Ái Ân về nhà mẹ đẻ. Lần này, Ái Ân về nhà mẹ đẻ vậy mà vẫn sớm hơn cháu một bước. Cũng may Ái Ân tính tình tốt, không so đo với cháu. Bộ đội khó khăn lắm mới rảnh được chút, cho cháu ba ngày phép, cháu liền vội chạy về đây với Ái Ân.”

“Ồ, là vậy à. Cả nhà Trần Lão Nhị hôm nay đều ở nhà đấy, cháu bây giờ tới là vừa lúc, náo nhiệt.”

Ông bác cũng không nói cho Lâm Kiến Quốc biết hôm nay có đối tượng xem mắt đến Trần gia gặp mặt Trần Bảo Quốc. Ông nghĩ, chờ Lâm Kiến Quốc tới Trần gia, không cần ông nói, chính anh cũng sẽ thấy thôi.

“Vâng, cảm ơn bác.”

Chào hỏi xong, Lâm Kiến Quốc liền đi tiếp về hướng Trần gia, bộ dạng trông cực kỳ vội vàng.

Ông bác vẫn luôn đúng đó nhìn mãi theo bóng dáng Lâm Kiến Quốc, cả buổi sau ông mới nói một câu: “Lâm Kiến Quốc quan tâm con gái của Trần Lão Nhị ghê nhỉ.” Bộ đội mới cho ba ngày nghỉ đã gấp gáp trở về đây cũng Trần Ái Ân về nhà mẹ đẻ, vất vả biết bao.

Đều nghe đồn thổi là Trần gia uy hiếp Lâm Kiến Quốc, buộc Lâm Kiến Quốc cưới Ái Ân, bây giờ xem ra, những người đó đều là nói bậy cả. Nhìn Lâm Kiến Quốc có chỗ nào giống bị ép buộc chứ, rõ ràng là cam tâm tình nguyện thế kia.

Nghĩ đến tin tức mới nhất mà mình có được, ông bác cảm thấy vậy là tới đây ông có chuyện để hàn huyên rồi, ông mới là một trong số ít người nắm trong tay chân lý của xã này đó.

------------

“Uống trà thôi.”

Lúc này ở Trần gia, mẹ Trần và Trần Ái Ân đem nước trà từng ly từng ly bưng ra, để trước mặt mỗi người một ly.

“Cảm ơn thím.” Hôm nay tới cùng Trần Bảo Quốc xem mắt là một cô gái hay thẹn thùng. Cô cực kỳ nhỏ giọng mà đáp một câu, sau đó nâng chung trà lên, nhấp một ngụm.

Chỉ liếc mắt một cái, mẹ Trần cũng không có ấn tượng đặc biệt gì với cô gái này, bà liền đề nghị: “Năm nay lúa mì vụ xuân của đội sản xuất lớn lên cực tốt, để Bảo Quốc mang cháu đi xem nhé?”

Cô gái trẻ nhìn ba mẹ liếc mắt một cái, sau khi thấy ba mẹ gật đầu, mới lại nhỏ giọng như muỗi mà “Vâng” một tiếng.

Con gái người ta cũng đều đáp ứng rồi, Trần Bảo Quốc muốn tiếp tục ngồi một chỗ như khối đầu gỗ cũng không được, như vậy thì không lịch sự lắm.

Mặc kệ lúc này cảm thấy thế nào, là một đối tượng xem mắt hợp chuẩn, Trần Bảo Quốc cũng nên có thái độ cần có, nếu không thì không chỉ biết ăn nói thế nào với nhà gái người ta đã cất công tới đây, mà ngay cả ba Trần mẹ Trần cũng không đồng ý ấy chứ.

Sau khi hai vị vai chính đã rời khỏi, gia trưởng hai bên lúc mới bắt đầu nói chuyện cũng có chút xấu hổ, liền thong thả nói chuyện về thời tiết gần nhất thế nào, dự đoán năm nay thu hoạch ra sao. Thế rồi, mẹ cô gái kia chủ động bắt chuyện với Trần Ái Ân vài câu, còn nói Trần Bảo Quốc chỉ xem mắt thôi mà Trần Ái Ân cũng cố gắng gấp gáp trở về, nhìn ra được tình cảm của hai anh em rất thân thiết, Trần Ái Ân rất quan tâm đến ông anh Trần Bảo Quốc.

Đối với điểm này, bà ấy cực kỳ vừa lòng.

Cũng đúng, lúc trước bà ấy đã suy xét đến hoàn cảnh Trần gia rồi. Trần Bảo Quốc là nam đinh duy nhất của Trần gia. Nếu con gái bà ấy và Trần Bảo Quốc sự thành thì cái nhà này về sau chẳng những là con gái bà định đoạt, mà Trần Ái Ân cũng phải tôn kính người chị dâu là con gái bà nữa chứ.

“Ba mẹ, con về rồi. Ái Ân, em và Dương Dương ở đâu thế?”

Ngoài sân truyền đến tiếng của một người đàn ông đang gọi ba mẹ, Trần Ái Ân nổi da gà, lập tức đứng đi ra ngoài sân: “Anh, sao anh lại tới đây?!”

Lâm Kiến Quốc bước lên vài bước, đi đến trước mặt Trần Ái Ân, muốn dùng tay mình lau nước mắt cho cô.

Đúng vậy, Trần Ái Ân khóc.

Trước khi nhìn thấy Lâm Kiến Quốc, cô cũng không nghĩ tới mình sẽ nhớ người đàn ông trước mặt này đến vậy. Không gặp không có cảm giác, vừa thấy, nỗi nhớ ngược lại tràn lan không dứt.

Tay Lâm Kiến Quốc mới sờ đến mặt Trần Ái Ân, ngón tay thô ráp cùng với da thịt non mịn đã hình thành sự đối lập không nhẹ. Đầu ngón tay Lâm Kiến Quốc có cảm giác tê dại như bị dòng điện chạy qua. Anh thu hồi tay, chuyển qua dùng ống tay áo của mình lau nước mắt cho cô: “Khóc cái gì, chờ chút nữa bị Dương Dương thấy được, thằng bé sẽ chê cười em cho coi.”

Bình Luận (0)
Comment