“Em không khóc.” Cái đó là trong khoảng thời gian ngắn không khống chế được cảm xúc thôi.
Lâm Kiến Quốc hiểu ý gật đầu: “Ừ, em không khóc, này chỉ là nước từ hốc mắt em chảy ra thôi, được chưa nào?”
Khi còn độc thân, Lâm Kiến Quốc không biết nhớ thương là thứ gì, vậy mà lúc này, sau khi trong lòng đã có một cô vợ nhỏ, thương nhớ lại như song, chảy hoài không dứt.
Dỗ dành Trần Ái Ân, Lâm Kiến Quốc nhạy bén mà nhìn thấy trong nhà có mấy người mà anh không quen biết: “Trong nhà có khách tới à?”
“Mẹ ơi!” Dương Dương chạy ra, máu ghen mười phần mà chen vào giữa Trần Ái Ân và Lâm Kiến Quốc, tay vòng qua ôm lấy chân Trần Ái Ân, muốn bò lên trên.
“Lại béo.” Hơn nữa còn béo lên không ít nữa chứ.
Ngoài miệng thì ghét bỏ ghê gớm, nhưng Lâm Kiến Quốc lại lấy tay vớt một cái, đem Dương Dương từ trên mặt đất vớt lên.
Vừa mới bắt đầu, Dương Dương mười phần kháng cự không để cho Lâm Kiến Quốc ôm, nhưng khi nó kinh hỉ phát hiện tầm mắt mình trống trải, nó so với mẹ còn cao hơn, Dương Dương lại hớn hở: “Cao cao, lại, cao cao……”
“Bé mập, lá gan không nhỏ nhỉ, gan cũng to béo giống con sao?”
Cùng chơi đùa với Dương Dương trò nâng lên cao cho đến khi thằng bé cười khanh khách không ngừng, Lâm Kiến Quốc mới lại hỏi: “Trong nhà có khách tới à?”
Đây đã là lần thứ hai anh hỏi.
“Đúng vậy, khách.” Trần Ái Ân chớp chớp mắt tỏ ý với Lâm Kiến Quốc, tình huống cụ thể, sau khi mấy người này đi rồi, cô sẽ giải thích với anh.
Trần Ái Ân đã nói vậy, Lâm Kiến Quốc cũng không lại hỏi gì thêm. Chỉ là ôm Dương Dương đứng cùng một chỗ với Trần Ái Ân, nhưng người ngoài liếc mắt một cái là có thể nhìn ra họ là một nhà ba người.
“Đây là doanh trưởng Lâm à?” Nhà gái là nghe nói qua chuyện của Lâm Kiến, nhà người ta tới đây xem mắt cũng là vì mặt mũi của Lâm Kiến Quốc đấy chứ.
Cuối thập niên 70, người người đều muốn gả cho quân nhân, còn với thương nhân thì né xa không kịp, sợ bị phân vào nhóm người đầu cơ trục lợi.
Ba Trần: “Đúng vậy, Lâm Kiến Quốc là con rể út nhà tôi.”
“Ừ.” Người bên nhà gái lại càng vừa lòng, Lâm Kiến Quốc tới Trần gia, chứng tỏ là anh không phải như trong lời đồn đại, bị Trần gia ép cưới Trần Ái Ân. Người ta rõ ràng là tự nguyện, coi trọng Trần Ái Ân mới cưới. Tức là sao? Là lần này nhà họ đánh cuộc chính xác, đoán đúng rồi.
“Anh trai em về rồi.”
Nhìn thấy Trần Bảo Quốc đã về, sự chú ý của cô đều tập trung cả trên người Trần Bảo Quốc.
Trần Bảo Quốc liếc mắt nhìn Trần Ái Ân một cái, ý bảo cô đừng nói chuyện.
Nếu hai người trẻ tuổi đã tiếp xúc qua, dĩ nhiên nhà gái phải sớm rời đi.
Chờ bọn họ đi rồi, mẹ Trần mới nóng vội hỏi: “Thế nào, có ưng ý không con? Con cảm thấy con bé kia thế nào, hay đứa có kết hôn được không?”
Lúc này, Trần Bảo Quốc liền trả lời cực kỳ dứt khoát: “Mẹ, đừng nghĩ nữa, con với cô gái hôm nay đến kia không hợp, không có khả năng đâu. Nếu mẹ muốn con sớm kết hôn thì tiếp tục để con xem mắt người khác đi.”
“Vì sao?” Hôm nay, cô bé kia lớn lên cũng không tệ lắm, nói chuyện cũng nhỏ nhỏ nhẹ nhẹ, nhìn rất thẹn thùng.
Trước kia khi Từ Lệ Anh và Trần Ái Ân còn là bạn tốt, lúc ấy Trần mẹ cũng rất thưởng thức cô gái biết ăn nói, biết làm việc như Từ Lệ Anh.
Nhưng sau khi biết rõ ràng Từ Lệ Anh là dạng người gì, mẹ Trần cảm thấy thà rằng bà tìm một cô con dâu ít nói kiệm lời một chút cũng tốt hơn lại gặp phải đứa lợi hại giống Từ Lệ Anh.
Về sau hai vợ chồng bà già rồi, chắc chắn là phải dựa vào Bảo Quốc dưỡng già. Con dâu nếu là đứa quá lợi hại, sau này không hiếu thuận với bọn họ thì biết làm sao bây giờ? Vậy nên tìm đứa tính tình tốt một chút, có thể bị nghe lời con trai bà, như vậy thì mẹ Trần coi như không cần lo lắng nữa rồi.
“Cô gái kia giả vờ thôi, tiếng nói chuyện thì nhỏ nhưng lòng dạ thì không nhỏ đâu. Người phức tạp như vậy, không hợp với con.”
“Anh, nói vậy là sao, lòng dạ không nhỏ gì cơ, anh nói rõ ra xem nào?” Có tâm nhãn cũng không nhất định là chuyện xấu, nhưng có chuyện có thể chấp nhận được, có chuyện thì không thể.
Hôm nay xem mắt không thành, trước mặt người trong nhà dù sao cũng phải nói cho rõ ràng.
Trần Bảo Quốc vốn dĩ cũng muốn nói với người trong nhà, cho mọi người khỏi hiểu lầm là anh kén cá chọn canh mà không phải là cô gái kia có vấn đề. Bắt anh đội cái nồi to như vậy, cũng quá oan uổng đi.
Thực sự không phải Trần Bảo Quốc ánh mắt cao, kén chọn gì đâu, mà là anh thật sự cảm thấy mình và cô gái này không thích hợp.
Hai người mới ra khỏi cửa, cô ấy đã nói với Trần Bảo Quốc: “Nghe nói nhà anh hai ngày trước mua một chiếc xe đạp mới tinh ạ, có thể dẫn em đi xem không? Em còn chưa thấy qua xe đạp bao giờ.”
Trần Bảo Quốc nghĩ, người trong đội sản xuất chỗ anh cũng tò mò với chiếc xe đạp này, cô gái này có đưa ra yêu cầu như vậy cũng không hẳn là kỳ quái, cho nên Trần Bảo Quốc cũng dẫn người đi xem.
Khi cô gái kia nữ nhìn thấy Trần gia thực sự có một chiếc xe đạp mà không phải khoác lác thì cực kỳ vui vẻ.
Cô sờ sờ cọ cọ đòn xe lạnh băng: “Chiếc xe đạp này về sau chính là của anh hả?”
Cho dù cô nghe nói, chiếc xe đạp này là Trần Ái Ân mua, nhưng Trần Ái Ân mua đồ để ở nhà mẹ đẻ, vậy chẳng phải là đồ nhà mẹ đẻ ư, còn không phải là đồ của Trần Bảo Quốc sao?
Trần Bảo Quốc ngay từ đầu cũng không cảm giác gì, chỉ thành thật mà đáp một câu: “Ừ, chiếc xe này là em gái anh tặng cho anh.”
Cô gái kia nghe được thì ánh mắt sáng lên: “Cả một chiếc xe đạp nhưng vậy mà em gái anh mua cho anh, nhà chồng cô ấy không có ý kiến gì sao?”