“Không, chuyện này nó đã sớm nói qua với Kiến Quốc rồi, Kiến Quốc cũng đồng ý.”
Cũng bởi vì Trần Ái Ân đã nói qua chuyện này nên Trần Bảo Quốc mới bằng lòng nhận lấy xe đạp đấy chứ. Anh không muốn vì một chiếc xe đạp mà làm hại hai vợ chồng em gái mình tình cảm bất hòa, cả ngày cãi nhau đâu.
Anh tuy là nghèo, nhưng còn không nghèo đến cái mức này.
“Như vậy ạ.” Quả nhiên, Trần gia cũng chỉ có một người con trai là Trần Bảo Quốc, Trần Ái Ân cũng thực thân thiết với anh. “Anh đi được không?”
“Ái Ân có dạy anh rồi, cũng tạm.” Nghĩ nghĩ, Trần Bảo Quốc lại bồi thêm một câu. “Chờ sau này anh thuần thục hơn một chút, có cơ hội, anh có thể chở em.”
“Được ạ!” Xe đạp tốt như vậy, hôm nay là lần đầu cô được thấy, về sau vậy mà còn có cơ hội ngồi trên nữa chứ, thật tốt.
Cho đến lúc này, hai người nói chuyện phiếm cũng còn xem như bình thường.
Chính là kế tiếp, Trần Bảo Quốc dù trì độn, thiếu thốn kinh nghiệm ở chung với con gái, nhưng cũng dần dần phát hiện trong lời nói của đối phương giống như đều có ẩn ý.
Cô ấy đầu tiên là nói Trần Bảo Quốc có một người em rể lợi hại như Lâm Kiến Quốc, vậy sao lại không để Lâm Kiến Quốc giúp anh một chút, để anh vào nhà máy làm công nhân?
Còn một chuyện nữa chính là, về sau nàng nếu cô gả chồng thì sính lễ nhà trai không thể thiếu tam chuyển một vang, nhất định phải đủ.
Cái gì là tam chuyển?
Xe đạp, máy may và đồng hồ.
Một vang thì dễ giải thích rồi, là radio đó.
Vừa nghe đối phương nói như vậy, Trần Bảo Quốc đã muốn phun lại một câu, công phu sư tử ngoạm hả, con gái nhà mấy người không phải do người sinh ra mà là dùng vàng đúc lên đúng không!?
Tam chuyển một vang? Có thể từ trong đó đưa ra được một món, nhà trai đã là rất có thành ý rồi, còn muốn đòi đầy đủ tam chuyển một vang cơ đấy.
Càng khiến cho Trần Bảo Quốc để ý chính là, cô gái kia chỉ nói nhà trai phải cho sính lễ nhiều ít thế nào, mà lại chưa từng nói mấy thứ này có đi theo cô cùng gả đến nhà chồng không.
Ngược lại, cô ấy còn nói cô ấy có một anh trai, là công nhân ở nhà máy trấn trên, mỗi ngày đi đi về về đường rất xa, đi lại cực kỳ vất vả. Nếu nhà bọn họ cũng có một chiếc xe đạp như vậy thì anh cô có thể mỗi ngày cưỡi xe đạp đi làm, thực tiện biết bao.
Còn đồng hồ, cô ấy có một đứa em trai, cho nên cũng có thể dùng được.
Về máy may thì, mẹ cô ấy tay nghề rất tốt, làm quần áo rất đẹp lại còn bền. Cuối cùng chính là radio, về sau vào ngày nghỉ ngơi của đội sản xuất, ba cô liền có thể một tay cầm radio, một tay cầm chén trà nhâm nhi rồi, ba cô chắc chắn sẽ vui vẻ lắm đây.
Nói đủ một vòng như vậy, Trần Bảo Quốc cũng coi như là rõ ràng ý tứ của đối phương.
Nếu nhà anh thật sự phải cho tam chuyển một vang thì tất cả mấy món đó cuối cùng sẽ đều lưu lại nhà gái cả, không có món nào về lại nhà anh cả.
Đặc biệt là cô gái kia còn nói: “Bảo Quốc à, xe đạp có khó học không? Anh cả em còn chưa biết đi đâu, lần sau anh dạy cho anh trai em nhé? Chờ anh cả em học xong, anh có thể cho anh cả em mượn đi trước được không?”
Dù sao chiếc xe đạp này về sau cũng phải đưa cho nhà cô làm sính lễ, đưa qua sớm mấy ngày cho anh cả cô đi trước cũng được mà.
Trần Bảo Quốc lúc ấy cũng không trả lời: “Qua xem ruộng đi.”
Anh không muốn cùng cô gái này tiếp tục tán gẫu nữa. Anh coi như có thể chắc chắn, cô gài này thực sự quá quý giá, Trần Bảo Quốc anh là đặc biệt đặc biệt cưới không nổi.
Nhà mình có hoàn cảnh gì, Trần Bảo Quốc cực kỳ rõ ràng.
Lần trước mẹ Trần vào bệnh viện, một phần tiền thuốc men vẫn là do Lâm Kiến Quốc móc ra trả, đừng nói tam chuyển một vang, tùy tiện mua một món trong đó, rồi tiền Trần gia cưới dâu đãi rượu mừng, cũng đã cực kỳ vất vả rồi.
Cô gái này yêu cầu là mọi thứ đều không thể qua loa, đều phải làm cho thật hoành tráng, nhiều yêu cầu như vậy, thôi bỏ đi, để cho người khác tới cưới là được.
Nghe được Trần Bảo Quốc kể xong, mặt mẹ Trần cũng đen luôn: “Đây là do ai giới thiệu hả, toàn là lũ tim đen cả. Yêu cầu vừa nhiều lại cao như vậy. Được, mẹ cũng muốn nhìn xem con bé đến nhà ta hôm nay, sau này nhà nào dám cưới.”
Đòi nhiều sính lễ như vậy, để bà chờ xem nhà cô gái này cuối cùng có phải thật sự có thể lấy điều kiện này gả con gái ra ngoài hay không.
Trần Ái Ân cười khổ một chút, xem ra những lời đồn đại của Từ Lệ Anh lúc trước truyền ra đã gây ảnh hưởng không nhỏ tới hôn sự của Trần Bảo Quốc rồi.
Vì đâu mà đối phương lại có thể đưa ra yêu cầu cao như vậy? Đơn giản là thấy Trần gia thanh danh không tốt, con gái nhà họ lại không tồi, nhà bọn họ nhìn trúng Trần gia thì Trần gia còn gì mà phải kén chọn. Trần gia chỉ có một nam đinh duy nhất là Trần Bảo Quốc, vì để Trần Bảo Quốc cưới được vợ, vô luận nhà gái yêu cầu cái gì thì Trần gia nhất định sẽ nghĩ cách cố gắng thỏa mãn nhà họ thôi.
Cái gì, Trần gia lấy đâu ra nhiều tiền, nhều đồ như vậy á?
Cái đó thì dễ thôi, con gái nhà họ Trần không phải gả cho doanh trưởng sao?
Anh trai duy nhất muốn kết hôn, Trần Ái Ân dĩ nhiên cũng nên trong khả năng mà giúp anh mình thuận lợi lấy vợ rồi. Trần gia chỉ có một người con trai, đồ tốt trong nhà không để cho Trần Bảo Quốc thì còn có thể cho ai nào?
Thái độ nhà gái có thể dùng năm chữ miêu tả đầy đủ: Không việc gì phải sợ.
Điều kiện là nhà gái đề ra cũng chỉ là muốn kết quả cuối cùng thôi. Còn Trần gia làm sao để kiếm được mấy món đó, nhà gái đâu cần quan tâm làm gì.