Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 141 - Chương 141.

Chương 141. - Chương 141. -

Ba Trần cực kỳ bất mãn: “Sau này con bé đó sẽ gả cho ai cũng chẳng liên quan gì đến nhà ta. Mối này không thành, lại kiếm mối khác. Bảo Quốc là con trai, cũng không vội kết hôn. Cứ từ từ mà tìm, rồi cũng tìm được người hợp ý thôi.”

“Ba, con không vội.” Tin đồn do Từ Lệ Anh truyền ra chưa được bao lâu, cái nhìn của người khác với Trần gia hiện tại cũng đang rất phức tạp.

Trần Bảo Quốc căn bản cũng thấy bây giờ không phải lúc thích hợp để mình xem mắt, nhưng ba mẹ anh bảo cứ thử xem thế nào nên anh mới gặp mặt thử. Nào biết được, mới người đầu tiên đã gặp phải một cái hố to.

Ở trước mặt người lớn, cô gái kia trông cũng ngoan ngoãn, không phải người lắm lời.

Vậy mà, chờ khi chỉ có cô và Trần Bảo Quốc hai người thì cô ấy thực sự là cái gì cũng dám nói.

Trần Ái Ân nhẹ nhàng nhéo tay nhỏ của Dương Dương: “Ừ, ngày mai cứ tiếp tục gặp tiếp xem sao.”

Còn cô gái hôm nay thì tuyệt đối không được, muốn nhiều đồ như vậy không nói, còn lắm ý tưởng.

Hôm nay chỉ mới hỏi vì sao Lâm Kiến Quốc không giúp cho anh cô làm công nhân, ngày mai nói không chừng chính là muốn yêu cầu cho cô ấy, hoặc là thay người trong nhà cô ấy yêu cầu luôn ấy chứ.

Không nghe đối phương nói, trong nhà còn có một người anh và một đứa em trai sao?

Trong mấy món sính lễ cô ấy yêu cầu thì ông anh một chiếc xe đạp, em trai một cái đồng hồ chứ không hề nói để lại chút đồ gì cho mình.

Cô gái này cũng không hề nói là cầm của Trần gia nhiều sính lễ như vậy thì nhà gái sẽ chuẩn bị của hồi môn là cái gì. Đây không phải nói đối phương chỉ nghĩ sẽ gả con gái qua đây thôi ư.

Nhà gái như vậy, Trần Ái Ân sợ lắm.

Giúp một nhà em trai vợ đã đủ làm người ta ăn không tiêu rồi, bên này thì hay rồi, ngoài một em vợ còn phải đỡ thêm một ông anh vợ nữa, một bên cũng không được sót cơ đấy.

“Được, chuyện này quyết vậy đi, mẹ nhờ người báo tin qua cho nhà gái người ta. Tam chuyển một vang? Cô gái ưu tú như vậy, nhà mình cũng không thể chậm trễ người ta tìm một người con rể càng xuất sắc ưu tú hơn được.”

Có thể nói, cô gái đến xem mắt hôm nay, cả Trần gia không có ai nhìn trúng, tất cả đều bỏ phiếu trống cả.

Phỏng chừng bên nhà gái cảm thấy chuyện này rất ổn, nếu Trần gia cự tuyệt thì Trần Bảo Quốc làm sao có thể tìm được một cô gái tốt như con gái nhà họ được, không biết chừng ế vợ cả đời ấy chứ. Cho nên, Trần gia bỏ ra nhiều tiền như vậy cũng là đương nhiên thôi. Chờ sau khi con gái nhà họ gả qua thì sẽ thay Trần gia khai chi tán diệp, sinh cháu đích tôn cho Trần gia cơ mà.

Vậy nên, vừa nghe bà mối thay hai nhà bắt cầu đến tỏ vẻ chuyện này không thành, nhà gái một nhà đều choáng váng: “Làm sao có thể? Con gái nhà tôi tốt như vậy, nhà tôi không ghét bỏ nhà họ là may rồi, chọn họ còn dám kén chọn ghét bỏ con gái nhà tôi hả?”

Bà mối lắc đầu: “Vì sao không thành, trong lòng mấy người cũng thừa hiểu. Đội sản xuất chúng tôi tổng cộng mới có hai chiếc xe đạp, nhà đại đội trưởng một chiếc, Trần gia một chiếc. Đội sản xuất mấy người còn chỉ có xe bò nhỉ? Chỉ cần chiếc xe đạp kia của Trần Bảo Quốc cũng có rất nhiều cô gái đồng ý gả cho cậu ta rồi.”

Tam chuyển một vang? Khẩu khí cũng thật lớn.

Làm bà mối, bà còn cảm thấy nhà gái này đòi hỏi quá đáng nữa là, đây không phải là muốn hung hăng vớt của Trần gia một bút hay sao.

Người bình thường làm như vậy đều là bán con gái. Nhưng người nhà này rõ ràng còn chẳng phải bán con gái mà về sau còn định dựa vào đứa con gái này bòn rút chỗ tốt từ Trần gia nữa cơ đấy.

Thật là, đâu ra người da mặt dày như vậy, tính toán cũng thật hay.

Người bên nhà gái không ngờ là Trần gia sẽ đem chuyện này nói với bà mối, trên mặt tức khắc không nhịn được: “Tình hình Trần gia bây giờ thế nào, nhà tôi chẳng lẽ còn không biết sao. Con gái ngoan nhà tôi gả cho nhà họ, đòi chút sính lễ thì đã làm sao? Chẳng lẽ Trần gia định để con trai nhà họ ế vợ cả đời, thà rằng ôm tiền chứ không muốn ôm cháu nội hả?”

Ông còn lâu mới tin.

Bà mối: “Nhà mấy người đòi hỏi cũng chẳng phải chỉ là một chút, chắc cũng chỉ đại địa chủ mới có thể cưới được con gái nhà mấy người thôi. Loạn lạc lâu như vậy, năm trước mới kết thúc, bây giờ đào đâu ra đại địa chủ chứ. Hơn nữa, mấy người có thể yên tâm, mấy người là bởi vì cái gì mà coi trọng Trần Bảo Quốc thì cũng sẽ có không ít nhà cũng giống như vậy. Trần Bảo Quốc ế vợ đến già? Không đến mức đó đâu.”

Nghĩ nghĩ một chút, bà mối nói thêm: “Con rể út Trần gia tới cửa, bây giờ đang tự mình chỉ Trần Bảo Quốc cách đi xe đạp đấy. Qua chuyện này người bên đội sản xuất của tôi cũng đã biết quan hệ của Lâm Kiến Quốc với Trần gia vẫn rất tốt rồi. Có người em rể Lâm Kiến Quốc này, Trần Bảo Quốc còn lo không cưới được vợ sao. Lời cần nói tôi cũng đã nói đủ, tôi về trước.”

Có người em rể Lâm Kiến Quốc này, Trần Bảo Quốc chẳng những không có khả năng ế vợ mà còn có thể cưới được cô gái không tệ ấy chứ, ý nhất cũng không kém hơn con gái nhà này.

Chuyển lời xong, bà mối cũng không muốn ngồi lâu.

Rốt cuộc cái nhà giở công phu sư tử ngoạm này cũng là do bà giới thiệu cho Trần gia, nếu sớm biết nhà này có cái tâm tư kia, bà tuyệt đối sẽ không đứng ra làm mai đâu.

“Đừng, đừng đi vội, chuyện sính lễ chúng ta còn có thể thương lượng lại mà.”

Người mẹ của cô gái kia sốt ruột, muốn ngăn bà mối lại nhưng lực bất tòng tâm.

Bình Luận (0)
Comment