Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 142 - Chương 142.

Chương 142. - Chương 142. -

Hai bên nói đã nói rõ ràng, Trần Bảo Quốc cũng coi như chuyện này vậy là xong. Lúc này, anh đang vô cùng vui vẻ theo Lâm Kiến Quốc học đi xe đạp: “Kiến Quốc, anh xem, tôi cưỡi xe đạp thế nào?”

“Không tồi, học rất nhanh.” Lâm Kiến Quốc gật đầu, chờ ông anh vợ này học xong cách đi xe đạp thì sẽ không cần hở chút lại quấn lấy Ái Ân nữa.

Lâm Kiến Quốc mới đến nhà mẹ vợ, còn chưa thể cùng cô vợ trẻ đơn độc nói qua hai câu đã bị ông anh vợ hứng trí bừng bừng mà chạy tới lôi kéo vợ nhỏ nhà anh nói muốn học xe đạp.

Là một người đàn ông, Lâm Kiến Quốc sao có thể chịu được?

“Kiến Quốc, cũng là anh sức lớn, hôm qua lúc con bé dạy tôi, sức quá yếu, căn bản là đỡ không được.”

Vất vả lắm mới học xong cách đạp xe, Trần Bảo Quốc cực kỳ đắc ý, hơn nữa anh còn đem trách nhiệm chuyện ngày hôm qua mình không học được đẩy hết lên đầu Trần Ái Ân.

Trần Ái Ân trừng mắt, thật muốn mắng chết Trần Bảo Quốc, còn ngại cô sức yếu hả, chính mình ngốc thế nào sao không nói? Hồi cô học đi xe đạp cũng đã ngã qua không ít, hôm qua vì giúp Trần Bảo Quốc, Trần Ái Ân thiếu chút nữa cũng ngã theo anh, cho đến hôm nay bụng cô còn hơi đau râm ran đây này.

Cô không trách Trần Bảo Quốc thì thôi, Trần Bảo Quốc thế mà lại còn ghét bỏ cô?

Cũng may Trần Ái Ân còn người chồng là Lâm Kiến Quốc này, không đợi cô phát giận, người đàn ông của cô đã giúp cô trước.

Lâm Kiến Quốc: “Ái Ân là con gái, còn nhỏ hơn anh, có thể dạy anh nhưng lại không đỡ được anh cũng là chuyện bình thường.”

Lớn rồi còn cần để em gái dạy, có mất mặt không? Còn dám trách Ái Ân sức yếu, không đỡ được mình nữa hả?

“……” Trần Bảo Quốc chột dạ mà sờ sờ mũi, “Không sao, cũng may tôi thông minh, hôm nay xem như học xong rồi.”

Lâm Kiến Quốc gật đầu: “Đúng vậy, anh học xong thì tốt. Đúng rồi, về sau nếu lại có chuyện như vậy, chỉ cần em rảnh, anh có thể tới tìm em. Mẹ em vẫn luôn nói, Ái Ân quá gầy, phải cố gắng tẩm bổ vào. Nếu để Ái Ân té ngã, trên người bị thương, mẹ em lại phải lo lắng.”

Thần kinh thô như Trần Bảo Quốc lúc này vậy mà cảm giác được, lời này của Lâm Kiến Quốc còn có ý khác.

Lời này của Lâm Kiến Quốc giống như là người nhà chồng thì coi trọng em gái anh, còn người nhà mẹ đẻ bọn anh lại dường như không để tâm đến con bé lắm, sao có thể! Ái Ân là em gái duy nhất của anh, anh cũng rất quan tâm em gái đó chứ?

Trần Bảo Quốc cũng muốn lý luận với Lâm Kiến Quốc, nhưng lúc này anh cảm thấy mình hơi không có tự tin.

Kết quả là, Trần Bảo Quốc nói: “Anh với con bé về trước đi, tôi lại đạp thêm vài vòng cho quen.”

“Từ từ.” Lâm Kiến Quốc đem Trần Bảo Quốc gọi lại, rồi đem Dương Dương đang ôm trong ngực đặt xuống trên mặt đất, để Dương Dương nắm tay Trần Ái Ân, “Ái Ân, em dẫn Dương Dương về trước đi, anh với anh vợ đi qua chỗ này một lúc.”

“Đi chỗ nào?”

“Nhà đại đội trưởng.”

“Vâng.” Trần Ái Ân cũng không hỏi nhiều, nắm tay Dương Dương đi.

Chính là Dương Dương vừa cùng Lâm Kiến Quốc chơi nửa ngày thì bây giờ lại không chịu đi, cứ ba ba, ba ba mà kêu, một hai phải ở cùng Lâm Kiến Quốc cơ.

Thấy vậy, Trần Ái Ân ghen không chịu được: “Đồ tiểu tử thúi này, ngày thường đều là mẹ giữ con, ba ba mới về, con liền bám dính lấy ba ba chứ không cần mẹ nữa hả?”

Tựa hồ là sợ Trần Ái Ân giận, Dương Dương lấy lòng mà hôn mấy cái lên mặt cô. Sau khi trấn an Trần Ái Ân xong, Dương Dương lại lạch bạch chạy tới bên người Lâm Kiến Quốc, níu chặt lấy anh không chịu đi.

Lâm Kiến Quốc vớt thằng bé lên, cho nó ngồi trên cổ mình, quả nhiên Dương Dương hớn hở hoa tay múa chân không ngừng: “Nó không phải là thích ba ba không thích mẹ đâu, nó muốn anh chơi với nó thôi.”

Trần Ái Ân buồn bực: “Anh đang an ủi em đấy à?”

Lâm Kiến Quốc nhẹ nhàng vỗ vỗ mông Dương Dương, coi như trừng phạt Dương Dương tội chọc giận Trần Ái Ân: “Không, anh an ủi em làm gì, anh nói chính là sự thật. Chờ tiểu tử thúi này buồn ngủ, em xem nó còn chịu ở yên với anh hay không.”

Tâm tình Trần Ái Ân tốt hơn một chút: “Được rồi, vậy anh mang theo Dương Dương chơi đi, em về làm cơm tối cùng mẹ đây.”

“Ừ, chút nữa bọn anh sẽ về.”

Trần Ái Ân vừa đi, Trần Bảo Quốc đã hỏi: “Kiến Quốc, anh tìm đại đội trưởng có chuyện gì vậy?”

Lâm Kiến Quốc: “Nói một chút về thân thế Dương Dương.” Trần Bảo Quốc do dự một chút: “Kiến Quốc… Anh đã biết chuyện gì, hay là nghe nói gì rồi à?” Kiến Quốc rõ ràng hôm nay mới về, về đến nhà còn chưa đến hai giờ nữa, chuyện của đội sản xuất bọn họ, sao Kiến Quốc có thể biết được?

“Kiến Quốc, lần này anh cố ý qua đây, là bởi vì…”

“Đúng vậy.” Lâm Kiến Quốc không đợi Trần Bảo Quốc nói cho hết lời, đã cho một đáp án khẳng định, “Từ Lệ Anh gả chồng cũng là trong quân khu của em, cho nên chuyện cô ta làm, em cũng đã biết. Chỉ là biết hơi trễ, để Ái Ân và cả nhà ta chịu thiệt thòi rồi.”

Lúc biết chuyện này, Lâm Kiến Quốc không đi tìm Từ Lệ Anh, mà là trực tiếp tìm chồng cô ta là Tào doanh trưởng.

Mọi người ở bộ đội, đôi khi ngày thường cũng có luận bàn võ nghệ một chút. Nhưng lúc đó, Lâm Kiến Quốc tóm được Tào doanh trưởng luận bàn, thiếu điều đem eo của ông đều chặt đứt.

Từ Lệ Anh gây ra họa, đương nhiên là phải để Tào doanh trưởng tới nhận hậu quả rồi.

Tiếp theo, Trong một tháng Lâm Kiến Quốc nỗ lực không ngừng, hoàn toàn nhiệm vụ thật nhanh rồi vất vả lắm mới khiến cho Hách chính ủy phê cho anh mấy ngày phép, để anh đi một chuyến về nhà mẹ đẻ của cô vợ nhỏ.

Trước khi lên xe lửa, Lâm Kiến Quốc gọi môt cuộc điện thoại về nhà mới biết, cùng ngày Trần Ái Ân cũng đã đi Trần gia rồi.

Bình Luận (0)
Comment