Bởi vì lo lắng Trần Ái Ân bị chuyện này ảnh hưởng, suốt dọc đường, Lâm Kiến Quốc đều không có cách nào bình tĩnh được.
Sớm biết rằng Từ Lệ Anh sẽ gây hoạ như vậy, lúc trước, khi đến xã Hồng Kỳ, cho dù là xuất phát từ lễ phép, anh cũng nên cách Từ Lệ Anh thật xa mới phải. Anh nghĩ mãi cũng không rõ, mình có chỗ nào tốt mà có thể làm Từ Lệ Anh chấp nhất đến thế, còn phản bội tình bạn giữa cô ta và Trần Ái Ân, không chút khách khí mà hắt nước bẩn cho người nhà họ Trần như vậy.
“Nhưng không phải hai người đã thương lượng qua rồi sao, vì Dương… Vì đứa bé mà suy nghĩ, không đề cập tới thân thế của nó?”
Nhìn Dương Dương ngây thơ vô tri đang cười ngây ngô, Trần Bảo Quốc tránh đi tên thằng bé. Dương Dương đã có thể nói, anh không chắc được lời nói của mình Dương Dương có thể nghe hiểu hay không, nhớ kỹ nhiều ít. Nhưng cẩn thận vẫn hơn, vì bảo vệ Dương Dương, chỉ có thể nói chuyện lòng vòng một chút, rắc rối một chút, dù sao anh và Lâm Kiến Quốc hiểu là được.
Lâm Kiến Quốc: “Em và Ái Ân đúng là vì muốn tốt cho thằng bé nên không định nói cho nó biết chuyện này quá sớm. Nhưng chờ thằng bé lớn lên hiểu chuyện, vấn đề thân thế của nó, em và Ái Ân chắc chắn sẽ không giấu nó. Sắp tới Ái Ân sẽ tùy quân rồi, một năm có thể về đây ở cũng không được mấy ngày. Cho nên nói rõ ràng một chút cũng không ảnh hưởng gì đến thằng bé đâu.”
Nói rõ chuyện này ra, ảnh hưởng đến Dương Dương không lớn nhưng đối với người nhà họ Trần lại không nhỏ.
Hôm nay Trần Bảo Quốc xem mắt, vì sao nhà gái lại yêu cầu cao như vậy, Lâm Kiến Quốc suy nghĩ qua cũng đã rõ được phần nào. Nếu bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến hôn sự của Trần Bảo Quốc, Lâm Kiến Quốc hiểu, Trần Ái Ân nhất định sẽ tự trách, khó chịu. Vậy nên giải quyết vấn đề Trần gia đã thành nhiệm vụ hàng đầu của Lâm Kiến Quốc. Lâm Kiến Quốc đã quyết định, Trần Bảo Quốc dĩ nhiên cũng không ngăn được.
Sau khi đại đội trưởng nghe được thân phận thật sự của Dương Dương thì cực kỳ giật mình: “Thì ra Dương Dương không phải…” Không phải con trai của Lâm Kiến Quốc, mà là con của bạn thân anh và Trần Ái Trạch, “Vậy cậu cùng Ái Trạch thì sao?”
“Tôi giống như người nhà mẹ đẻ của Ái Trạch vậy. Sau khi chiến hữu tôi hy sinh, Ái Trạch sinh hạ thằng bé liền cứ vậy mà đi. Lúc ấy tôi là người duy nhất biết được chân tướng. Nhưng tôi là một quân nhân, thời điểm bận rộn thì đến chính bản thân mình mình cũng không lo được, sao có thể chăm sóc tốt cho đứa bé đây. Cho nên, tôi đưa nó đến Trần gia, nhờ họ chiếu cố. Lúc trước công điểm mà Ái Ân chăm sóc thằng bé được trợ cấp kỳ thật đều là từ người ba quá cố của nó cả.”
Đại đội trưởng tỏ vẻ ông đã hiểu hết thảy: “Thì ra là như vậy, sao trước kia cậu lại không nói sớm?”
“Tính cả lần này nữa, tôi tới xã Hồng Kỳ tổng cộng mới được bốn lần.”
Anh không phải người xã Hồng Kỳ, cũng chẳng sống ở đây, anh đâu nhất thiết phải đem chuyện riêng tư của mình tuyên truyền cho cả xã đều biết.
Đại đội trưởng vẻ mặt xấu hổ: “Đúng vậy, cậu nói rất đúng.”
Bọn họ tò mò Lâm Kiến Quốc và Trần Ái Ân có phải quan hệ em vợ anh rể không, nhưng người ta cũng chẳng có cái nghĩa vụ phải hô hoán lên cho cả làng đều biết rằng: Không, bọn tôi không phải là quan hệ đó.
“Nhưng tôi biết, bởi vì lời đồn mà sinh hoạt một nhà bố mẹ vợ tôi đã bị ảnh hưởng không nhỏ, cho nên tôi mới phải đến xã Hồng Kỳ một chuyến tìm chú, đem mọi chuyện nói rõ ràng để tránh hiểu lầm và phiền toái không cần thiết. Đại đội trưởng, chú hiểu ý tôi chứ?”
Đại đội trưởng gật đầu: “Hiểu, tôi đều đã hiểu.”
Nếu sự tình như lời Lâm Kiến Quốc nói, thế thì thật đúng là hiểu lầm to rồi, người Trần gia không dưng bị mắng oan một trận lâu như vậy.
Loạn luân gì chứ, Trần Ái Ân và Lâm Kiến Quốc căn bản không phải là quan hệ đó, hai người họ kết hôn cũng chẳng có vấn đề gì hết.
Nhất là Ái Ân, dù chẳng làm gì xấu nhưng vẫn bị người ta nói khó nghe đến vậy, đúng là không nên: “Cậu yên tâm đi, ý của cậu tôi đã hiểu. Vốn dĩ cũng chỉ là bắt gió bắt bóng thôi, bây giờ tôi đã biết rõ tình hình thực tế, những lời đồn nhảm vô căn cứ kia, tôi nhất định sẽ cố gắng khống chế, không cho chúng lại lan truyền nữa. Trong đội sản xuất chúng tôi, Bảo Quốc cũng coi như là một người trẻ tuổi ưu tú, để cậu ấy vì chuyện này mà bị ảnh hưởng, đúng là thiệt thòi.”
Đến lúc này, đại đội trưởng đã rõ ràng, Lâm Kiến Quốc cố ý từ bộ đội chạy tới xã Hồng Kỳ bọn họ, chính là để giúp Trần gia giải quyết phiền phức này.
Lâm Kiến Quốc quan tâm Ái Ân thật đấy, chứ không sao lại mất công tốn sức như vậy vì Trần gia?
“Lời muốn nói đều đã nói cả rồi, tôi đây cũng không quấy rầy chú nữa, tôi với anh Bảo Quốc xin phép về trước.” Lâm Kiến Quốc đứng lên, “Chuyện lần này, làm phiền đại đội trưởng, vất vả cho chú rồi.”
Đại đội trưởng nào dám nhận những lời này của Lâm Kiến Quốc: “Không có gì, nào có vất vả gì, người vất vả là các chiến sĩ như các cậu chứ. Để tôi tiễn cậu.”
“Không cần phiền chú đâu, cũng chỉ vài bước chân thôi mà.”
Nói xong, Lâm Kiến Quốc ôm Dương Dương, Trần Bảo Quốc đẩy xe đạp, ba người đàn ông có lớn có nhỏ cùng nhau rời đi.
Nhìn bóng dáng ba người rời đi, đại đội trưởng cảm khái không thôi mà nói một câu: “Người con rể như Lâm Kiến Quốc, nhà Trần Lão Nhị đúng là gặp hời rồi.”
Con rể ông ta nếu có thể vì con gái ông mà quan tâm lo lắng cho nhà ông như thế này thì ông có thể vui mừng đến nửa đêm cười tỉnh ấy chứ.
Vợ của đại đội trưởng nghe được, nói: “Hâm mộ cái gì, Trần Lão Nhị chỉ có một đứa con gái nên chỉ có một người con rể thôi, còn ông đến hai đứa con gái, hai đứa con rể cơ mà.”