“Đáng tiếc, hai đứa con rể nhà tôi nào so được với một người con rể nhà người ta chứ. Con rể nhà này một hai cứ phải để người cha vợ là tôi phải hỗ trợ. Còn con rể nhà Trần Lão Nhị là đưa nhà họ đi lên, có thể so sánh sao? Nói đến nói đi, cũng là đứa nhỏ Ái Ân đứa này lợi hại, có thể khiến cho người như Lâm Kiến Quốc để tâm đến nó như vậy.”
Một người đàn ông chỉ khi đặc biệt để tâm đến một cô gái, mới có thể cũng quan tâm đến nhà mẹ đẻ của cô ấy như vậy.
Tới nhà bọn họ, tình huống lại hoàn toàn tương phản.
Bởi vì con gái ông coi trọng con rể, nên bên nhà con rể hở có chuyện gì là con gái ông lại chạy về nhà mẹ đẻ, một hai làm rộn bắt ông phải ra mặt giải quyết giúp. Nếu ông không chịu giúp, kiểu gì nó cũng khóc đến thiếu điều muốn banh nóc nhà.
Đúng vậy, ông có hai đứa con gái, nhưng so thế nào cũng kém hơn con gái Trần Lão Nhị là sao?
Nghe xong chuyện về thân thế của Dương Dương, lúc này vợ của đại đội trưởng mới hiểu, vì sao chồng bà lại cảm khái, hâm mô con rể Trần Lão Nhị như vậy: “Ra là vậy? Ba bọn nhỏ à, ông có chắc chuyện Lâm Kiến Quốc nói đều là sự thật không? Lỡ như cậu ta vì Trần Ái Ân mà nói dối thì sao?”
“Không đâu.” Đại đội trưởng hút một ngụm thuốc, “Lúc đứa bé được nuôi ở Trần gia, Lâm Kiến Quốc từ bộ đội gửi tới bao nhiêu thứ tốt để nuôi Dương Dương, cả đội sản xuất này, ai mà không biết? Huống chi, nếu Lâm Kiến Quốc có vấn đề về tác phong nam nữ, thì làm sao cậu ta có thể lên làm doanh trưởng như bây giờ được?”
“Chuyện này…”
“Hơn nữa, thanh niên tri thức Từ không phải cũng là gả cho một doanh trưởng khác sao? Hai người đều là doanh trưởng, vậy chắc chắn là có cạnh tranh nhỉ? Lâm Kiến Quốc nếu là đúng thật là anh rể của Ái Ân, thanh niên tri thức Từ chỉ cần chạy tới lãnh đạo cáo trạng một cái, đừng nói là doanh trưởng, quân tịch có thể giữ được hay không cũng là một vấn đề đấy. Nhưng bà xem, Lâm Kiến Quốc bây giờ thế nào? Không phải vẫn đường đường là một doanh trưởng hay sao. Đến cả nơi kỷ luật nghiêm minh như quân đội đều không động đến Lâm Kiến Quốc thì chắc chắn chuyện của cậu ta với Trần Ái Ân không có vấn đề gì cả. Được rồi, đừng nghĩ nữa.”
Vợ đại đội trưởng liếc mắt nhìn ông một cái: “Tôi nghĩ nhiều làm gì, cũng đâu phải chuyện nhà ta. Thôi, đã đến giờ này rồi, cơm tôi cũng nấu xong rồi, tranh thủ còn nóng vào ăn nhanh đi.” “Hơn nữa, ông thích ăn thì ăn, bực bội như vậy làm gì?”
“Ài, tôi không phải là bực bội gì bà đâu, tôi chỉ cảm thấy đáng tiếc thôi.”
“Có gì mà tiếc? Không phải ông bảo Lâm Kiến Quốc không bị ảnh hưởng gì sao?”
“Còn không nhìn thấy ư? Ban đầu người Trần gia vì sao lại không nói rõ ra cho mọi người biết là Lâm Kiến Quốc và Trần Ái Trạch không phải là vợ chồng nào, còn không phải là vì bảo vệ Dương Dương sao? Giờ thì hay rồi, cái gì cũng đều phải nói trắng ra, vậy có nghĩa là sau này Lâm Kiến Quốc sẽ không để Trần Ái Ân thường xuyên về đội sản xuất chúng ta nữa đấy.”
Nếu Trần Ái Ân thường xuyên về nhà mẹ đẻ mà nói, lỡ như đội sản xuất gặp phải chuyện gì, ông có thể tìm Trần Ái Ân thương lượng một chút, Trần Ái Ân không giải quyết được thì còn có thể gọi điện thoại hỏi Lâm Kiến Quốc.
Nếu Lâm Kiến Quốc về sau không cho Trần Ái Ân trở về đội sản xuất bọn họ nữa, vậy thì ông làm sao mà tìm Lâm Kiến Quốc xin giúp đỡ bây giờ?
Nghĩ đến chuyện này, đại đội trưởng lại hận Từ Lệ Anh ăn không nói có kia. Ông cảm thấy chuyện xấu lần này đều là từ Từ Lệ Anh mà ra cả, làm hại đội sản xuất bọn họ thiếu mất một con bài bảo đảm là Lâm Kiến Quốc.
Nếu Từ Lệ Anh không khiến mọi chuyện ầm ĩ lên như vậy, thì đội sản xuất này chính là nhà mẹ đẻ của Trần Ái Ân rồi. Đội sản xuất mà có chuyện gì, Trần Ái Ân cũng sẽ không tiện cự tuyệt.
Đương nhiên, giờ có nói gì cũng đã chậm.
Đại đội trưởng quả thật nghĩ đến một chút đều không sai, Lâm Kiến Quốc thật sự là đã có tính toán như vậy.
Người ở đội sản xuất này chỉ nghe một thanh niên trí thức nói lung tung mà đã không tin tưởng chính người trong đội sản xuất của mình, mang đến cho Trần Ái Ân và Trần gia bao nhiêu phiền toái như vậy. Lâm Kiến Quốc rất tức giận.
Nếu xã Hồng Kỳ đã là như vậy thì về sau anh ít dẫn Trần Ái Ân và Dương Dương về đây là được rồi.
Biết được tính toán của Lâm Kiến Quốc, Trần Bảo Quốc trầm mặc trong chốc lát, một lúc lâu sau anh mới nói: “Tôi đem em gái tôi giao cho anh, về sau, anh phải chăm sóc nó cho tốt đấy.”
Lâm Kiến Quốc có thể vì bảo vệ em gái anh mà chạy từ bộ đội bên kia tới đây, anh nhìn ra được Lâm Kiến Quốc đối với con bé dụng tâm đến thế nào.
Lâm Kiến Quốc: “Được, em và Dương Dương đều sẽ bảo vệ tốt cho Ái Ân.”
“Mẹ!” Dương Dương đã biết Trần Ái Ân chính là tên của mẹ mình nên phản ứng cực kỳ nhanh.
Dương Dương ngáo ộp này, Lâm Kiến Quốc ôm thằng bé lên: “Rồi, chúng ta bây giờ về tìm mẹ con.”
“Ha ha ha.” Lâm Kiến Quốc chạy thật nhanh, Dương Dương cười lên giòn tan, “Tìm mẹ.”
Trần Bảo Quốc: “…” Hai cha con cùng tuổi đấy à?
Trần Bảo Quốc vội vàng cưỡi lên xe đạp: “Kiến Quốc, anh và Dương Dương từ từ đã, hay là anh để thằng bé ngồi sau xe đi, anh đỡ nó còn tôi đạp chậm chở nó về.” Trần Bảo Quốc còn chưa chở Dương Dương lần nào đâu.
Lâm Kiến Quốc ghét bỏ ra mặt, ông anh vợ này đi xe một mình còn không vững, ngã lúc nào còn không biết, thế mà còn đòi chở con anh hả?
Anh quay qua nói với Dương Dương: “Chờ bữa nào ba đạp xe đạp, chở con với mẹ con đi chơi. Con mà thích, về sau ba chẳng những chở con bằng xe đạp mà còn đưa con ngồi ô tô luôn.”
Dương Dương: “Xe xe?”
“Đúng vậy, xe ô tô bốn bánh bự chảng luôn.”