Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 145 - Chương 145.

Chương 145. - Chương 145. -

Bên ngoài truyền đến tiếng con trai mình, mẹ Trần cười: “Anh con và Kiến Quốc đã về rồi kìa. Hai đứa này cũng thật là, không biết trời còn lạnh hả, tự mình làm loạn không đủ, còn đem cả Dương Dương cùng đi ra ngoài nữa chứ!”

Trần Ái Ân: “Mẹ, không thể trách Kiến Quốc và anh con được, là Dương Dương tự mình đòi theo ba nó chứ không chịu về cùng con.”

Lúc ấy thằng bé cứ ôm rịt lấy cẳng chân của Lâm Kiến Quốc, nói thế nào cũng không chịu buông tay, cô mà không để nó đi thì cô thành người xấu mất.

Mẹ Trần: “Con ấy à, cứ bênh anh con với Kiến Quốc đi. Chờ sau này Dương Dương lớn lên rồi lại lì lợm không nghe lời giống anh con thì con mới biết hối hận.”

Lời này vừa vặn lọt vào tai Trần Bảo Quốc mới bước vào cửa: “Mẹ, mẹ có lo lắng cho Dương Dương thì cũng chỉ cần nói mỗi nó thôi là được, sao lại lôi con vào làm gì? Con có gì không tốt nào? Mẹ muốn con đi xem mắt, con liền nghe lời mẹ đi gặp con gái nhà người ta rồi đấy thôi. Vậy mà còn chưa đủ nghe lời mẹ nữa à?” Oan uổng chết mất thôi.

“Hừ.” Mẹ Trần không hài lòng, “Có bản lĩnh thì con cũng giống như Kiến Quốc kiếm một cô gái tốt mang thẳng về nhà đi, được vậy mẹ đã chẳng phải nhọc lòng lo kiếm vợ cho con rồi.” Mới gặp lần đầu đã dính ngay cái nhà tham lam.

Cho đến bây giờ, mẹ Trần vẫn còn nguyên một bụng tức đây này, bà càng nghĩ lại càng bực bội.

Đối phương có anh trai có em trai, giở công phu sư tử ngoạm muốn nhiều đồ đạc như vậy, tất cả đều là để cho người nhà mẹ đẻ.

Nếu mà thật để đứa con gái này qua cửa nhà bà, chỉ sợ cả nhà bà về sau cũng chỉ có thể vì người khác kiếm tiền thôi.

Đứa con gái này, nhà kia cũng xem như sinh khéo đấy.

Trần Bảo Quốc cười khổ: “Mẹ, chuyện này không phải đã không thành rồi sao, mẹ còn tức làm gì cho mệt người ra?”

“Nếu mà thành thì mẹ cùng ba mày sẽ tự sống riêng chứ không thèm sống cùng hai đứa mày!”

Con gái đã gả ra ngoài, cho dù không thể tìm con gái con rể thì bà cũng không định cùng đứa con dâu lắm mưu mô như vậy sống chung đâu. Bà nuôi con trai, cháu trai nhà mình thì thôi đi, dựa vào cái gì còn phải nuôi luôn cả nhà bên ngoại của cháu bà luôn?

“Mẹ, đừng giận, chuyện này cũng đâu phải là chuyện anh trai con có thể quyết được. Dương Dương, hôn bà ngoại cái nào, để bà đừng giận nữa.”

Theo Lâm Kiến Quốc đi chơi từ ngoài về, Dương Dương đã muốn tìm mẹ ngay. Cu cậu vừa vào phòng đã nhào đến Trần Ái Ân, muốn cô ôm nó. Trần Ái Ân đem Dương Dương đưa qua bên người mẹ Trần, thằng bé liền chu cái mỏ heo, hôn bẹp bẹp hai phát vào má mẹ Trần, vậy mà lại làm bà vui vẻ lên một chút.

“Vẫn là Dương Dương nhà ta ngoan nhất, không giống cậu của cháu, chỉ biết chọc bà ngoại bực mình thôi. Dương Dương à, cháu phải luôn ngoan như vậy nhé, về sau cũng phải nghe lời mẹ dặn, biết chưa nào?”

Mẹ kế đã đủ khó làm rồi, tình huống Dương Dương lại càng phức tạp như vậy nữa. Không biết trong nhà ông nội thằng bé rốt cuộc là tính thế nào, về sau còn có muốn nhận đứa bé này không nữa.

Không nhận thì không tốt lắm, nhưng nhận, cũng không tốt.

Đứa bé do chính tay con gái, con rể bà nuôi lớn, Chu gia không chịu nhận cũng không quản được, mà nếu nhận, thì thật đúng là quá dễ dàng cho bọn họ rồi, nói muốn nhận cháu thì cứ vậy mà đoạt về thôi.

Lập tức, tâm tình đang tốt của mẹ Trần lại biến mất chẳng thấy tăm hơi.

Cả con trai lẫn con gái đều không có đứa nào có thể thật sự khiến bà bớt lo cả. Một đám đều lắm vấn đề, làm cho lòng bà một phút cũng chẳng yên được.

Đến buổi tối lúc đi ngủ, Lâm Kiến Quốc dĩ nhiên là cùng Trần Ái Ân ngủ chung một chỗ rồi.

Dương Dương ban ngày còn bằng lòng cùng chơi với Lâm Kiến Quốc, dính anh không rời, vậy mà vừa tới tối, thằng bé thấy anh vẫn còn ở trong phòng của nó và mẹ thì liền nóng nảy: “Đi, đi đi đi…”

“Đi cái gì cơ?” Trần Ái Ân liếc mắt nhìn ra ngoài phòng, “Bây giờ tối lửa tắt đèn, cũng không có đom đóm cho con bắt chơi. Nếu thật sự muốn đi thì ngày mai để ba ôm con đi, muốn đi thế nào thì đi thế ấy. Giờ cũng có nhiều chỗ để ba dẫn con đi chơi rồi.”

Dù sao thì Dương Dương cũng đừng hy vọng cô có thể hơn nửa đêm mà ôm nó ra ngoài chơi, buổi tối gió cực kỳ lạnh luôn.

Lâm Kiến Quốc cười: “Em làm mẹ cũng thật là, Dương Dương là có ý này sao?”

“Không phải ý này thì là ý gì?” Nếu ghét bỏ cô không hiểu ý thằng bé bằng anh thì sao không tự mình dỗ nó đi, chọc cô làm gì?

Lâm Kiến Quốc đi đến trước mặt Dương Dương, nhéo khuôn mặt nhỏ mum múp thịt của nó một phen: “Quên lúc ban ngày quấn lấy ba đòi chơi thế nào rồi hả, còn ngồi trên cổ ba cơ đấy? Thế mà vừa đến tối, con đã muốn đem ba con từ trong phòng mẹ con đuổi ra rồi hả, thằng nhóc vô lương tâm này. Ba chính là ba con đó, kêu một tiếng xem nào.”

Trần Ái Ân chớp chớp mắt: “Thằng nhỏ này đuổi anh ra ngoài?”

Lâm Kiến Quốc: “Còn không phải sao. Nó không phải muốn đi ra ngoài mà là muốn anh đi đi. Anh cứ ở trong phòng em nên cu cậu không vui đấy.”

Dương Dương bây giờ mí trên mí dưới đều dính cả vào nhau rồi nhưng một hai phải dùng tay dụi mắt chứ không chịu đi ngủ, còn không phải là bởi vì anh vẫn ở trong phòng không đi sao?

Nghĩ nghĩ, Lâm Kiến Quốc dùng sức xoa xoa đầu Dương Dương, đem cả người thằng bé ấn vào trong chăn, thiếu chút nữa bò không ra nổi: “Mệt rồi hả? Nhanh ngủ đi.”

Dương Dương nâng khuôn mặt nhỏ, cố chấp mà nhìn chằm chằm Lâm Kiến Quốc, rất kiên cường tỏ ý, Lâm Kiến Quốc không đi, nó liền không chịu ngủ.

Lâm Kiến Quốc bị chọc tức đến vui vẻ, vừa lúc, trong tầm tay anh có một ly trà. Anh một bên uống trà, một bên nhìn chằm chằm Dương Dương. Để xem, cuối cùng là anh trụ được hay là Dương Dương trụ được.

Bình Luận (0)
Comment