Dương Dương thật sự rất mệt, dù có dụi nữa cũng chịu không nổi. Không được vài cái, mắt nó đều đỏ cả lên. Cũng không biết mắt thằng bé đỏ lên là vì bị dụi đỏ hay là bởi vì mệt rã rời, khó chịu không vui mà sắp khóc.
Trần Ái Ân bất đắc dĩ: “Anh cũng thật là, bắt nạt Dương Dương như vậy đó hả? Có ai làm ba như anh không?”
Biết thằng bé là do không thân với anh nên khi trời tối cu cậu mới lo lắng như vậy, mà còn so đo với nó nữa chứ. Lâm Kiến Quốc có khác gì Dương Dương không, vừa lên hai, mới cai sữa?
Rốt cuộc vẫn là đau lòng con trai mình, Trần Ái Ân đi tới vỗ vỗ bả vai Lâm Kiến Quốc: “Trước mắt anh ra bên ngoài ngồi một chốc đi, chứ không Dương Dương không chịu ngủ đâu. Giờ đã muộn lắm rồi, hai cha con các anh đừng làm loạn nữa được không hả?”
Lâm Kiến Quốc chớp chớp mắt: “Đã trễ thế này rồi nhỉ, đúng là nên để tiểu tử thúi này ngủ nhanh chút.”
Dương Dương không ngủ, anh và Ái Ân làm sao “ngủ” được ha?
Lâm Kiến Quốc vừa rời khỏi phòng, Dương Dương liền không trụ nổi nữa mà ngáp to một cái, sau đó vùi mình vào trong lòng ngực Trần Ái Ân.
Trần Ái Ân nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng thằng bé: “Dương Dương ngoan, mau ngủ nào, trẻ con phải ngủ nhiều mới có thể mau lớn, mau cao được.”
Dương Dương ở trong ngực cô cọ cọ một hồi, tay nhỏ chỉ vào bên ngoài: “Đi?”
“Đúng vậy, ba con đã đi rồi, không vào được, con mau ngủ đi.” Sao bây giờ lại xa lạ với ba nó thế nhỉ, ban ngày không phải hai ba con chơi vui vẻ thế sao?
Đúng là chẳng thể hiểu nổi tâm lý mấy đứa nhỏ này.
Xác định ba ba sẽ không lại vào phòng quấy rầy mình ngủ nữa, Dương Dương lại ngáp một cái, dưới sự dỗ dành vỗ về của Trần Ái Ân, không được ba phút cu cậu đã ngủ say vù vù như heo con no sữa. Bụng bia nhỏ phồng phồng, trông cực kỳ đáng yêu.
Không đợi Trần Ái Ân ra gọi, Lâm Kiến Quốc đã đi vào.
Trần Ái Ân: “Anh làm sao biết Dương Dương đã ngủ rồi?”
Lâm Kiến Quốc cởi quần áo ngoài ra: “Ngủ ngáy như heo thế kia, anh lại không điếc, sao có thể không nghe thấy được?”
Cởi xong quần áo, Lâm Kiến Quốc lại lấy thêm một cái chăn bỏ lên giường, Trần Ái Ân thấy, lại hỏi: “Sao anh lại thấy thêm chăn thế?”
“Có việc.”
Chờ Trần Ái Ân cũng cởi quần áo ngoài, lúc định chui vào cùng một chăn với Dương Dương, Trần Ái Ân mới biết được cái chăn Lâm Kiến Quốc ôm lại đây kia có ích lợi gì.
Không đợi Trần Ái Ân xốc chăn Dương Dương để chui vào, Lâm Kiến Quốc đã giơ tay nâng chăn lên, bày ra bộ dạng hoan nghênh Trần Ái Ân.
Trần Ái Ân: “Anh sao lại…”
Lời còn chưa nói xong, Lâm Kiến Quốc đã lôi Trần Ái Ân vào trong ổ chăn mình, sao đó dùng chăn trùm hai người đến kín mít.
Lúc này, giường đất thật sự là tốt hơn giường gỗ cả trăm lần, cho dù vận động kịch liệt thế nào, giường cũng sẽ không phát ra tiếng kêu kẽo kẹt kẽo kẹt làm người ta ngượng ngùng. Bị Lâm Kiến Quốc lăn qua lộn lại mấy vòng, Trần Ái Ân chỉ cảm thấy mình mệt sắp chết rồi. Dương Dương một mình một chăn nằm ngay bên cạnh vậy mà không hề cảm giác được chút nào đất rung núi chuyển, vẫn ngủ đến tứ bình bát ổn.
Nếu mà là giường gỗ thì nhất định không làm tốt được vậy đâu.
Cho đến khi Trần Ái Ân đã mệt đến mơ mơ hồ hồ, Lâm Kiến Quốc mới vẻ mặt thoả mãn ôm cô nói: “Đáng tiếc, bộ đội tất cả đều là giường gỗ, không có giường đất. Nhưng mà không sao, chờ đến lúc em tùy quân, Dương Dương chắc cũng lớn hơn bây giờ nhiều rồi, anh làm cho nó cái giường nhỏ ngủ riêng cũng được. Bé trai là cứ phải tự lập từ sớm mới tốt, chứ cứ luôn ngủ với ba mẹ thì có tiền đồ gì được.”
Chính yếu chính là, ba người cùng ngủ với nhau, Lâm Kiến Quốc sợ lúc “vận động mạnh” sẽ làm Dương Dương tỉnh giấc. Lỡ như anh xui xẻo, đang giữa lúc “vận động” được một nửa mà Dương Dương tỉnh dậy rồi bị cắt ngang hay ngưng hẳn thì toi.
Trần Ái Ân đã mơ màng ngủ nên không nghe rõ Lâm Kiến Quốc đang nói gì, anh vừa nói xong thì cô cũng ngủ luôn, tốc độ vào giấc có thể so với Dương Dương được rồi.
Ngày hôm sau khi Trần Ái Ân tỉnh lại, cả người cô giống như hôm đầu tiên gả chồng, bên người đã không có chồng, con trai cũng không thấy luôn, chỉ có một mình cô đang nằm trên giường thôi.
Trần Ái Ân vừa mặc áo ngoài vừa nghĩ, quả nhiên, Lâm Kiến Quốc vừa đi chính là đi luôn hai, ba tháng liền, khó có được hai vợ chồng ở bên nhau, “ngủ” sao có thể là đơn thuần chỉ là ngủ chứ, là cô quá ngây thơ rồi.
“Ái Ân, mày dậy rồi hả?”
“Anh hôm nay ở nhà à?”
Trần Bảo Quốc gõ gỗ một cái ghế: “Ừ, ghế này một chân hơi yếu, mẹ kêu anh sửa lại một chút cho chắc chắn.”
Trần Ái Ân “Ừ” một tiếng rồi chạy đi đánh răng rửa mặt, chờ đến khi cô bưng cháo hớp một ngụm mới có cảm giác như mình đã sống lại rồi.
Trần Bảo Quốc nhìn thấy bộ dạng kia của cô thì nhịn không được nói một câu: “Em à, sao mày lấy chồng rồi lại còn lười hơn lúc còn ở nhà thế hả? Đã trễ thế này mới dậy, mẹ còn không cho anh gọi mày dậy nữa chứ. Mày xem đi, bây giờ đến Dương Dương mà còn dậy sớm hơn mày.”
Trần Ái Ân: Làm sao bây giờ, bị ông anh ngu ngốc này chọc điên cả người rồi, chén cháo trong tay giờ cũng chẳng muốn uống nữa luôn.
Trần Ái Ân: “Anh… Thôi, không nói với anh nữa, miễn cho lại bị anh chọc tức chết.” Những chuyện tế nhị này, Trần Bảo Quốc có hiểu hay không là nhiệm vụ của ba mẹ cô, đứa em gái như cô làm sao nói rõ ràng ra được hả trời?
Trần Bảo Quốc mặt đầy nghi vấn, anh nói vậy cũng là vì muốn tốt cho Ái Ân thôi. Đã lấy chồng sao có thể giống với lúc còn ở nhà mẹ đẻ được, huống chi, em gái anh rõ ràng là còn lười hơn cả hồi chưa lấy chồng luôn. Anh là hảo tâm nhắc nhở nên mới nói những lời này, để cho em gái anh khỏi bị Lâm Kiến Quốc ghét bỏ. Nếu có thể thì dĩ nhiên anh cũng không muốn em gái mình sau khi gả cho người ta phải dậy sớm, lo toang vất vả rồi.