“Biết vì sao Kiến Quốc đột nhiên chạy tới đây không?”
“Biết.” Còn không phải là vì mấy lời đồn Từ Lệ Anh tung ra hay sao? Chuyện này Kiến Quốc đã nói với cô rồi.
Trần Bảo Quốc: “Cho nên, mày xem Kiến Quốc đối xử tốt với mày thế kia, bây giờ tìm được người như vậy không dễ đâu, mày tích phúc chút đi. Thanh niên tri thức Từ là người thành phố mà còn vì không gả được cho Lâm Kiến Quốc nên mới đâm ra hận mày, làm loạn gây ra bao nhiêu chuyện thế kia. Mày càng phải quý trọng Kiến Quốc vào, đừng để bị người ta đoạt mất rồi mới tiếc.”
Thanh niên tri thức Từ chướng mắt anh cũng không lạ, nhưng cô ấy vì không thành với Lâm Kiến Quốc mà làm ra nhiều chuyện như vậy, đây là điều mà Trần Bảo Quốc trăm triệu lần không nghĩ tới.
Từ Lệ Anh chấp nhất với Lâm Kiến Quốc như vậy có thể thấy được điều kiện của Lâm Kiến Quốc tốt ra sao rồi. Em gái mình có thể gả cho một người đàn ông ưu tú như vậy, cũng không biết là phúc hay là họa.
Trần Ái Ân: “Anh, gần nhất có phải là anh hay đi nghe kịch lắm đúng không? Nghe mấy cái đó ít ít thôi, không được ích lợi gì thì thôi đi, nghe nhiều còn hỏng đầu đấy. Lâm Kiến Quốc là quân nhân, em và anh ấy đã lấy giấy rồi, là vợ chồng hợp pháp. Anh không biết chứ, quân hôn là không được ly hôn, là được pháp luật bảo hộ đấy! Mặc kệ là thanh niên tri thức Từ hay là thanh niên trí thức nào đó, nếu đeo bám Kiến Quốc, muốn để Lâm Kiến Quốc ly hôn với em ấy hả, đối phương là muốn vào tù ngồi rồi!”
Trần Bảo Quốc há hốc mồm: “Còn có chuyện này?”
“Kêu anh đọc thêm mấy cuốn sách mà anh còn lười biếng, chuyện không nên biết thì biết một đống, chuyện nên biết thì hỏi một cái thì đến ba cái là không biết rồi. Anh, em lo quá đi, cháu trai giống cậu, lỡ như sau này con trai em mà giống anh thì nhà em biết làm sao bây giờ?”
Trần Bảo Quốc: “Chà, cái ghế này cũng sửa được hòm hòm rồi, để ngồi thử xem nào. Ổn rồi, không thành vấn đề, anh đem ghế qua cho mẹ xem.”
Lại nữa, anh có thể tìm một cái cớ tồi hơn nữa không hả?
Không biết Lâm Kiến Quốc lại ôm Dương Dương đi chỗ nào rồi, Trần Ái Ân không hỏi Trần Bảo Quốc, cũng không định quản nhiều. Cô ăn cơm sáng xong còn chưa đến nửa giờ, nhưng đối với những người khác mà nói sau một tiếng nữa là buông việc ngoài ruộng, về nhà ăn cơm rồi
Khó có được về nhà mẹ đẻ một phên, Trần Ái Ân dĩ nhiên là tiếp quản chuyện bếp núc rồi, tranh thủ làm xong để ba mẹ vừa đến nhà là có cơm canh nóng hổi ăn luôn.
“Thật thơm, vừa nghe là biết do con gái nhà mình làm rồi.” Sau khi ba Trần ngửi được mùi thơm, con sâu rượu trong bụng cũng rất nhanh mà bò ra, “Chờ chút nữa, tôi phải làm chén rượu mới được. Kiến Quốc, uống cùng đi, cuối năm trước ba mới làm ít rượu gạo, vừa thơm lại thuần, uống được lắm.”
Lâm Kiến Quốc thả Dương Dương đứng xuống đất, để thằng bé nghiêng ngả như vịt con mà chạy vào trong nhà: “Được, ba, tối nay con cùng uống với bah ai ly.”
Mẹ Trần liếc mắt trừng ba Trần một cái, đây là thừa dịp con rể qua nhà nên được nước làm tới hả, đã bảo là giữa trưa không được uống rượu rồi mà.
Ba Trần cười, một chút cũng không ngại làm mẹ Trần phải trừng ông thêm vài lần.
Ai bảo hôm nay tâm tình ông tốt chứ, từ hôm nay trở đi toàn bộ người của đội sản xuất này đều sẽ biết, con rể ông quan tâm con gái ông thế nào, càng hiếu thuận với cha vợ Trần Lão Nhị ông đây ra sao.
Cho dù Kiến Quốc ở bộ đội là doanh trưởng, tiểu binh đều phải nghe lời anh, thì lúc tới nhà họ Trần bọn họ, Kiến Quốc vẫn phải nghe lời người cha vợ này thôi!
Không chỉ là ba Trần vui vẻ, trong lòng mẹ Trần cũng thoải mái hơn không ít.
Trước hôm nay, người trong đội sản xuất nói lời nói muốn khó nghe bao nhiêu liền có khó nghe bấy nhiêu, bóng gió thẳng mặt gì cũng đủ cả. Theo như lời bọn ho, con gái nhà bà gả được cho Lâm Kiến Quốc là do không trừ thủ đoạn, chơi xấu bức Lâm Kiến Quốc không thể không cưới.
Đều là tầm bậy tầm bạ!
Nếu không phải là Lâm Kiến Quốc thì nhà họ còn chưa muốn gả con gái sớm như vậy đâu!
Cả buổi sáng hôm nay, chẳng những Lâm Kiến Quốc ở đội sản xuất xoát đủ cảm giác tồn tại mà đồng thời, đại đội trưởng cũng tự ra mặt nói mấy câu: hôn nhân của Lâm Kiến Quốc và Trần Ái Ân nếu có vấn đề gì thì quân bộ và tổ chức Đảng nhất định sẽ nhúng tay vào rồi. Nếu hai người họ không thể kết hôn, thì đơn vị chính phủ đã không cấp giấy chứng nhận cho họ rồi.
Nếu chính quyền đã chứng nhận, quân bộ và Đảng cũng không phản đối, Lâm Kiến Quốc lại thích Trần Ái Ân, vậy thì những người khác trong đội sản xuất cũng đừng mồm năm miệng mười mà thảo luận chuyện vợ chồng son nhà người ta nữa.
Đều là trưởng bối cả, lại nói ra những câu khó nghe như vậy, không thấy xấu hổ hay sao hả?
Đại đội trưởng đem quân bộ, Đảng, thậm chí là chính quyền đều mang ra nói, cho dù có người trong bụng còn ko yên, nhưng cũng không dám hó hé gì.
Chính quyền và Đảng đều nói không sao, các người lại một hai nói là có vấn đề, như vậy là thế nào, một người phụ nữ đã lập gia đình mà còn có thể cao hơn chính quyền và Đảng hay sao? Muốn lật trời à!
Những lời đồn khó nghe trong đội sản xuất đều đã được giải quyết xong xuôi, tâm tình của ba Trần và mẹ Trần sao có thể không tốt được chứ?
Vì chuyện này, hai ông bà đã thật lâu không được ăn bữa cơm nào thoải mái rồi, ngay cả ba Trần uống rượu cũng cảm thấy rượu có vị quái quái, không ngon như hồi trước ông uống cơ mà.
Hiện tại thì tốt rồi, vấn đề đều đã được giải quyết. Tâm bệnh đã trừ, cơn nghiện rượu của ba Trần lại nổi lên, giữa trưa hôm nay ông muốn uống rượu, ai cũng không thể cản ông được.