Chương 148
Không thể không nói, tìm được một đứa con rể tốt khác biệt thật lớn.
Cả nhà bọn họ muốn làm lơ những tin đồn đấy đi, còn ngăn cản Bảo Quốc không cho nó đi gây chuyện với người ta. Vậy mà tin đồn này dù đã truyền hơn hai tháng mà vẫn chưa thấy có dấu hiệu hạ nhiệt. Thế nhưng Kiến Quốc vừa mới đứng ra thì ngay cả những người ngày thường nói năng hùng hổ nhất đi nữa, hôm nay cũng câm miệng hết cả đám.
Tưởng tượng đến tình cảnh lúc đó, ba Trần và mẹ Trần đều cảm thấy uất khí tích tụ trong người cả hai tháng qua như thoát hết ra ngoài, cả người nhẹ nhõm biết bao.
Con rể có thương con gái ông hay không, chuyện này nhìn qua là thấy. Kiến Quốc nếu không thích con bé thì có thể vất vả như vậy, phí nhiều tâm tư như vậy sao? Người con rể này ấy à, con gái ông gả quá chuẩn.
“Me, mẹ.” Dương Dương chạy tuốt đằng trước, không dằn lòng nổi mà chạy đi tìm mẹ, một buổi sáng không gặp Trần Ái Ân rồi, Dương Dương nhớ mẹ không chịu được.
“Ở chỗ này này.” Nghe thấy giọng sữa của Dương Dương đang gọi mình, Trần Ái Ân từ sau bếp chạy ra, “Con khỉ con quậy phá này, thế mà vẫn còn nhớ rõ phải về nhà tìm mẹ cơ đấy? Có phải là đã đói bụng rồi nên mới nhớ tới mẹ không?”
Vừa nói đã thấy đói bụng, Dương Dương đúng là gật gật đầu: “Bụng bụng, đói đói, bẹp bẹp, mẹ ơi, ăn…”
Quả nhiên, bụng không đói, con khỉ nhỏ này sẽ không nhớ đến sự tồn tại của người mẹ là cô đây đâu.
Trần Ái Ân đã sớm đoán được bụng Dương Dương nhất định rất đói, cho nên đã chưng trứng cho thằng bé, lúc này mang ra ăn là vừa vặn: “Anh ơi.”
“Gì đấy?”
“Dương Dương đã về rồi, em có chưng trứng cho nó, nhưng em còn định xào thêm một món nữa, không có thời gian đút Dương Dương, anh đút giúp em một tay đi.”
“Không cần đâu, để anh làm.” Lâm Kiến Quốc vội dành lấy việc đút con từ tay ông anh vợ, “Là chén này hả?”
“Đúng vậy, anh nhớ rõ thổi nguội một chút rồi hẵn đút cho Dương Dương ăn nhé.”
“Biết rồi.”
Đôi mắt vừa đen vừa tròn của Dương Dương cứ ngơ ngác mà nhìn chằm chằm vào chén trứng chưng Lâm Kiến Quốc đang bưng. Anh cố ý múc một muỗng nhỏ, cầm cái muỗng đưa sang trái, tầm mắt của Dương Dương vẫn không dời mà đi sang trái theo, sau đó anh lại tiếp tục đưa sang phải, đầu nhỏ của cu cậu cứ thế không tự chủ lại di chuyển theo sang phải, trông rất ngốc.
Đợi “nửa ngày” cũng không được ăn miếng nào, Dương Dương hết kiên nhẫn mà dậm chân: “Mẹ ơi, mẹ ơi!” Ba ba bắt nạt con, không cho con ăn cơm!
“Lâm Kiến Quốc, có ai lại bắt nạt con trai mình như anh không? Anh có tin em gọi anh trai em qua đây không?” Việc này là do Lâm Kiến Quốc tự mình dành làm, dành được rồi lại không làm cho đàng hoàng. “Nói cho anh biết, anh mà chọc con khóc thì hôm nay cho anh ngủ một mình luôn!”
Lâm Kiến Quốc cười đút một muỗng vào miệng Dương Dương: “Coi con vội vàng chưa kìa, không biết là nóng vội không ăn được đậu hủ nóng hả?”
Dương Dương nuốt chưng trứng thơm mềm ngon miệng, tỏ ý trừ bỏ trứng ăn rất ngon thì cu cậu không biết gì cả.
Lúc ăn cơm trưa, ba Trần thích chí uống rượu, ăn rau tiểu thái do Trần Ái Ân xào, vẻ mặt ông tràn đầy hưởng thụ: “Ba nói Ái Ân à, lần này trước khi con về, nhớ dạy cho mẹ con một khoá nấu ăn đi.”
Sau khi Ái Ân gả đi, chất lượng thức ăn nhà họ rõ ràng giảm xuống không ít, chán đến nổi ông gầy cả người luôn.
Ăn đến cả miệng đầy dầu, Trần Bảo Quốc gật đầu lia lịa tán đồng: “Em à, này là thật đó. Mẹ, việc ngoài ruộng đã có con với ba rồi, mẹ cứ ở nhà học nấu ăn với nó đi.”
Đừng để mỗi lần em gái anh vừa đi là nhà anh ăn cơm đều không vừa miệng nữa.
Mẹ Trần tức giận: “Một người lại một người ghét bỏ tôi đúng không, được thôi, lần này chờ con bé về nhà chồng, sau này tôi có nấu thì ba con hai người đừng ăn nữa. Hay hai người nấu cho tôi ăn cũng được, tôi không kén chọn.” Có ăn còn đòi hỏi, trước mặt con rể mà làm trò chê bai bà vậy đấy, hỏi có tức không cơ chứ?
Trần Bảo Quốc nhìn về phía ba Trần, tựa hồ đang hỏi có thể phản kháng không. Ba Trần nhấp một ngụm nhỏ rượu gạo, phản kháng cái gì? Con cái của ông cũng đều lớn cả rồi, trước giờ ông chưa từng phản kháng, lúc này lại phản kháng là ngại mệnh quá dài à?
Quả nhiên thằng con trai này của ông là đồ ngốc.
“Dương Dương ăn no rồi hả con?”
“Lúc thằng bé về còn đã đút cho nó một quả trứng rồi, sau đó có cho nó ăn thêm một ít cơm mới no đó.”
Trẻ con chạy chơi một buổi sáng đã thấm mệt, về nhà lại ăn uống no đủ, dĩ nhiên là dễ buồn ngủ.
Dương Dương ngáp một cái, nhoài lên trên đùi Trần Ái Ân: “Mẹ ơi, ngủ.”
Trần Ái Ân nhìn về phía Lâm Kiến Quốc: “Nghe chưa, con trai anh mệt rồi kìa,anh dỗ nó ngủ đi.” Dương Dương là bé trai, tiếp xúc nhiều với ba nó có lợi hơn. Cô cũng không muốn nuôi ra một thằng con yếu ớt nũng nịu đâu.
Dương Dương và Lâm Kiến Quốc tiếp xúc không đến một ngày, rõ ràng là người vẫn vậy mà gan to ra không ít.
Lúc trước, nếu không có cô đi cùng thì Dương Dương chỗ nào cũng không đi, cả ngày chỉ dám luẩn quẩn ở nhà thôi.
Nhưng có Lâm Kiến Quốc thì lại ngược lại, thằng bé không thích ở nhà nữa mà thích chạy chơi khắp nơi bên ngoài.
Cô nuôi là con trai chứ không phải là con gái. Cô không hy vọng tính cách của Dương Dương bị ảnh hưởng mà trở nên quá văn tĩnh, mỗi ngày chỉ ở lì trong nhà, thói quen này không tốt. Cho dù sau này cô có thêm con gái thì cô cũng không không muốn con mình ở nhà mãi, phải ra ngoài nhiều, tiếp xúc nhiều mới tốt.