Lâm Kiến Quốc vớt bé con Dương Dương đang quấn lấy Trần Ái Ân như bánh quai chèo lên: “Em không sợ Dương Dương theo anh sẽ quậy thành con khỉ con luôn hả?”
Lời này, Lâm Kiến Quốc ở bộ đội thường xuyên nghe thấy.
Chỉ cần vị quân tẩu nào đó mới tới mà có mang theo bé trai tùy quân, chỉ không đến một tháng, vị quân tẩu đó liền sẽ oán trách, con trai mình mới ở cùng với ba nó có mấy tuần mà đã nghịch ngợm đến nổi không quản được. Mấy cô ấy không trông cậy vào chồng mình giúp đỡ trông con, nhưng có thể đừng đem con dạy hư, gia tăng gánh nặng cho các cô ấy không hả?
Trần Ái Ân: “Làm sao có đứa bé nào không nghịch ngợm chứ? Nghịch ngợm mới bình thường, không nghịch thì không tốt. Chỉ cần đừng quậy phá quá mức thì không sao. Nếu quậy phá quá thì đưa nó cho anh xử lý luôn.”
Cô phải làm một từ mẫu nên dĩ nhiên phải để Lâm Kiến Quốc gánh vác nhiệm vụ làm nghiêm phụ rồi.
Lâm Kiến Quốc cười, đây là đem chuyện lớn đều đẩy cho anh ha. Cũng may Lâm Kiến Quốc rất thích đáp án này của Trần Ái Ân, nào có đứa bé nào không nghịch ngơm, không hiếu động chứ. Chỉ có biết cách chơi cho khéo léo vào, sau này có nhập ngũ tòng quân mới dễ nên chuyện.
“Đươc, Dương Dương mà quậy phá không nghe lời em thì cứ để anh xử lý nó. Con trai, đi nào, ba đưa con đi ngủ.”
Phỏng chừng là trải qua một buổi tối, mức độ tiếp nhận của Dương Dương với Lâm Kiến Quốc lại cao thêm một chút, tuy rằng không vui vì không phải là Trần Ái Ân mang nó đi ngủ, nhưng tốt xấu gì nó cũng không cự tuyệt Lâm Kiến Quốc mà để anh ôm về phòng.
Lâm Kiến Quốc đi rồi, mẹ Trần mới nói: “Ái Ân, con thật thông minh. Đúng, phải để Kiến Quốc trông Dương Dương nhiều vào, như thế nó mới biết được sự vất vả của con.”
Mẹ của Dương Dương là Ái Trạch, nhưng ba Dương Dương vẫn là anh em tốt của Lâm Kiến Quốc đấy.
Dương Dương là trách nhiệm của cả hai vợ chồng, không thể cứ ném cho một mình con gái bà lo hết được. Vạn nhất Dương Dương về sau có chuyện, Chu gia muốn ra mặt, sao có thể để con gái bà một mình gánh vác đây.
Trần Ái Ân dở khóc dở cười: “Mẹ, mẹ ăn nhiều vào. Con và Kiến Quốc tốt lắm, không cần nghĩ nhiều như vậy.”
Cô là thật sự đơn thuần cảm thấy bé trai phải đi theo ba nó nhiều mới tốt, chứ không hề có ý gì khác.
Ba Trần: “Con à, đừng nghe mẹ con, con muốn làm thế nào thì cứ làm thế ấy. Ba tin con.” Cô gái ông thông minh như vậy, những việc này còn dùng bà nhà ông dạy bảo sao?
“Được, hai ba con các ngươi là đồng minh, còn tôi chỉ là người ngoài!” Con bé này là do bà sinh, bà là mẹ đẻ nó đấy.
“Ba, ăn nào.”
“Mẹ, ăn thôi.”
Lúc này, Trần Bảo Quốc và Trần Ái Ân ăn ý mười phần gắp đồ ăn cho ba mẹ. Có vợ chồng nào mà không cãi nhau, hai anh em Trần gia đều đã luyện thành thói quen dỗ ba mẹ như vậy đấy.
Hôm nay đã là ngày cuối Lâm Kiến Quốc có thể ở lại Trần gia rồi, mẹ Trần cực kỳ hào phóng mà đem hết rau ngâm trong nhà lấy ra, bỏ vào từng bình thật gọn để cho Lâm Kiến Quốc mang về bộ đội ăn: “Kiến Quốc à, chỗ rau ngâm này đều là mẹ tự muối đấy, chắc là không ngon bằng Ái Ân làm, con cũng đừng ghét bỏ. Buổi sáng ăn cùng cháo rất hợp.”
“Mẹ, mẹ làm ăn cũng ngon mà. Ái Ân làm tốt như vậy, tay nghề kia còn không phải học từ mẹ sao. Mẹ mới là sư phụ đưa Ái Ân vào cửa đó chứ.”
Mẹ Trần cười: “Ba con, anh con đều ghét bỏ tay nghề của mẹ, vẫn là Kiến Quốc biết nói chuyện.” Quả nhiên người đọc sách và dân quê không giống nhau. Con gái bà phải ở bên người như Kiến Quốc mới được.
Trần Ái Ân: “Mẹ, mẹ đừng nói như vậy. Ba con là miệng khổ tâm ngọt, chứ để mẹ đi vắng mấy ngày xem ba con có chịu được không. Ba con làm sao rời được mẹ chứ.”
“Ái Ân à, ngày mai con đi tiễn Kiến Quốc nhé.” Ôi chao, Kiến Quốc gì cũng tốt, chỉ có điểm này là không tốt. Ái Ân nếu không tùy quân, hai vợ chồng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Nếu cứ như vậy, khi nào con bé mới có thể sinh một đứa em cho Dương Dương đây.
Đã có Dương Dương rồi, mẹ Trần cũng không vội lo là thai đầu của Trần Ái Ân phải sinh con trai, trước nở hoa sau kết quả cũng tốt.
Nghĩ đến chuyện Lâm Kiến Quốc là quân nhân, hẳn là không có tư tưởng trọng nam khinh nữ đâu nhỉ.
Lâm Kiến Quốc: “Mẹ, không cần đâu. Ngày mai con phải dậy tương đối sớm, vẫn là để Ái Ân ngủ thêm một lát đi.”
“Thế không tốt…”
“Không có gì không tốt cả.”
Mẹ Trần nói: “Thế cũng được, con cũng đã nói như vậy, mẹ mà còn ép nữa thì lại thành ra ngược đãi con gái mình mất.”
Trần Ái Ân hoàn toàn không xen vào mà chỉ thành thành thật thật mà đem đống rau ngâm của mẹ cô xếp gọn vào trong túi, để Lâm Kiến Quốc ngày mai mang đi.
Buổi tối, dỗ Dương Dương ngủ như lần trước, Trần Ái Ân còn giúp Lâm Kiến Quốc thu dọn đồ đạc: “Mẹ em thế mà còn làm quần áo mới cho anh, em còn không có đây này!”
Lâm Kiến Quốc ngồi ở cạnh giường đất, cứ như vậy nhìn Trần Ái Ân mà không nói lời nào, khiến cho cô bị nhìn đến ngượng ngùng: “Anh nhìn em mãi làm gì? Có chuyện nói thẳng.”
Lâm Kiến Quốc: “Ngày mai anh về lại quân khu rồi, hôm nay là nhìn một cái ít đi một cái, nên phải tranh thủ mà nhìn thêm vài lần chứ.”
Mặt Trần Ái Ân đỏ lên, chao ơi, còn rất biết nói lời ngon tiếng ngọt dỗ người ta vui vẻ cơ đấy?
“Ái Ân, lần này anh từ bộ đội về gấp như vậy, em thấy thế nào?”