“Gì mà thấy thế nào chứ, Từ Lệ Anh không phải là vì anh mà gây chuyện à?” Dưới cái nhìn nóng rực của Lâm Kiến Quốc, Trần Ái Ân không thể không sửa miệng, “Được, em nói sai rồi, Từ Lệ Anh quấn lấy anh là do đầu óc cô ấy có vấn đề, không liên quan gì anh hết. Anh vừa nghe tin đã lập tức chạy về giúp nhà em, em rất vừa lòng, anh là một anh chồng cực kỳ tốt, được chưa nào?”
Lâm Kiến Quốc muốn nghe cô khen đúng không?
Phải không? Không hẳn là vậy, đối với đàn ông mà nói, khen ngợi bằng miệng nào có thực tế, có ngon ngọt bằng hành động chứ.
Lâm Kiến Quốc: “Bọn họ đều nói anh cực kỳ thương em.”
Trần Ái Ân ngạo kiều: “Em đồng ý, anh là rất thương em.”
Lâm Kiến Quốc: “Vậy em có thương anh không?”
“……” Trần Ái Ân cảm thấy có gì không đúng rồi, cô buông đồ trong tay xuống, “Anh rốt cuộc muốn nói gì?”
“Anh muốn biết, em có thương anh không?”
Đối mặt vẻ mặt chính khí, nghiêm túc không thôi của Lâm Kiến Quốc, Trần Ái Ân rất ngượng ngùng, nhưng vẫn thuận theo tâm ý gật đầu: “Có, em cũng rất thích anh.”
Lâm Kiến Quốc vừa lòng: “Anh thương em, cho nên anh biểu hiện ra ngoài, em thương anh, có phải cũng nên bày tỏ một chút không? Anh cảm thấy, ngoài miệng một trăm câu yêu thương không bằng làm một chuyện người thật việc thật cho người đó. Ái Ân, em thấy lời này anh nói có đúng không?”
“…Ví dụ như?” Cô phải làm gì, mới xem như là thương Lâm Kiến Quốc?
Lâm Kiến Quốc cười, bước về phía Trần Ái Ân: “Thời gian không còn sớm, Dương Dương cũng ngủ rồi, hai ta cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Gì cơ, bây giờ mới mấy giờ?” Người lớn làm việc và nghỉ ngơi sao lại có thể giống với đứa nhỏ mới cai sữa được.
“Chúng ta nghỉ ngơi của chúng ta, không cần phải quan tâm người khác làm gì.”
“…Lâm Kiến Quốc, anh… Sớm như vậy, ba mẹ em còn chưa ngủ đâu. Vạn nhất chút nữa mẹ em lại nhớ ra còn món gì chưa đưa cho anh rồi đưa qua đây thì làm sao bây giờ? Có xấu hổ không hả?”
Lâm Kiến Quốc lắc đầu: “Ái Ân, em còn không biết mẹ em tâm lý thế nào đâu. Lúc mới vừa cơm nước xong, biết mẹ nói thế nào với anh không?”
Nói thế nào?
“Mẹ hỏi anh, có cần đem Dương Dương ôm qua để nó ngủ với mẹ không.” Mẹ vợ tâm lý như vậy, Lâm Kiến Quốc sao có thể không thích được. Đáng tiếc mẹ đã nói vậy rồi mà cô vợ nhỏ của anh lại không nhanh nhạy chút chút nào, vậy mà lại không hiểu sở dĩ mẹ vợi nói vậy là có ý gì. “Em yên tâm, ba mẹ sẽ không tới tìm chúng ta đâu, họ cũng sẽ không để anh trai em tới quấy rầy chúng ta.”
Ít nhất là buổi tối hôm nay, mẹ vợ sẽ giúp anh quản chặt ông anh vợ kia.
Hậu tri hậu giác lúc này Trần Ái Ân mới rõ ràng, hoá ra mẹ cô nói như vậy là ý này: “Chuyện này quang vinh vậy sao? Hai người các anh… Em không muốn nói chuyện nữa.”
“Không cần phải nói, nói không bằng làm, em thương anh đúng không?”
“Chính là muốn thương như vậy đó hả?”
“Đúng vậy.”
……
Chưa đến 8 giờ đã lên giường ngủ, cho dù là xuyên đến thập niên 70, Trần Ái Ân cũng rất ít khi đi ngủ sớm như vậy. Hơn nữa, vấn đề là, ngủ này còn không phải là ngủ kia, so với buồn ngủ mà ngủ không được còn dày vò người ta hơn.
“Lâm Kiến Quốc, anh, anh đủ rồi…” Cô chịu không nổi nữa, hiểu không hả?
“Ngày mai anh phải về quân doanh rồi.”
“……”
“Lần gặp lại sao, nói không chừng là nửa năm sau.”
“……”
“Ái Ân, mới kết hôn anh đã phải trở về bộ đội, ba tháng này, anh nhớ em lắm.”
“……”
“Ái Ân, em thương anh chút đi mà.”
Cái gì mà chính khí, nghiêm túc nghiêm cẩn chứ, Lâm Kiến Quốc chính là cầm thú dưới lớp quân trang, cả một đầu đều là chuyện không đứng đắn. Thương? Nào có kiểu yêu thương như vậy, còn muốn làm đến bao giờ đây. Nói gì mà chỉ có mệt chết trâu chứ nào có chuyện cày hư ruộng hả, cứ gặp người như Lâm Kiến Quốc đi, ruộng sao có thể bị cày mà không xấu đi chứ?
Sáng sớm tinh mơ lúc Lâm Kiến Quốc dậy, Trần Ái Ân chỉ là mơ mơ màng màng có chút cảm giác thôi.
Mặc xong quần áo, Lâm Kiến Quốc đem hành lý mẹ vợ chuẩn bị cho mình cầm lên, rồi lại nhịn không được đến cạnh giường hôn lên môi Trần Ái Ân một cái: “Không cần tiễn anh, em nghỉ ngơi cho tốt. Cứ ở nhà mẹ đẻ vài ngày rồi hẵn về, không cần vội.”
Khi Trần Ái Ân tỉnh lại là do bị đè mà tỉnh.
Một cục mềm mại, núc ních cứ đè ép trên ngực mình, làm Trần Ái Ân tức ngực tỉnh lại.
Trên mặt bị hôn cắn ướt dầm dề, vừa mở mắt ra liền thấy khuôn mặt trắng nõn béo tròn đáng yêu của Dương Dương: “Mẹ.”
Trần Ái Ân cả người ê ẩm đau nhức mà ngồi dậy, đem Dương Dương béo ú từ trong ngực mình ôm xuống: “Có đói không nào, ăn cơm nhé?”
“Mẹ.” Dương Dương chỉ là cười ha hả mà kêu Trần Ái Ân, sau đó quay đầu, “Ba ba?”
“Ba ba con về bộ đội đi làm rồi.”
Không hiểu đi làm là gì, Dương Dương lại tiếp tục hỏi một câu: “Ba ba?” Hôm nay còn chưa cùng ba ba chơi trò nâng lên cao, cưỡi ngựa lớn đâu. Chơi với cậu không thích bằng ba ba.
Dương Dương hẳn là không đói, nếu không sẽ không luôn miệng muốn tìm Lâm Kiến Quốc chơi như vậy. Nhưng Trần Ái Ân đói bụng: “Ba ba con không có nhà, nếu muốn chơi thì con chỉ có thể tìm cậu thôi.”
“Cậu?”
“Đúng vậy, cậu.”
Dương Dương ghét bỏ lắc đầu: “Không, không, cậu, không. Ba ba.”
“Dương Dương à, tuy rằng cậu con so ra kém ba con, nhưng ai bảo ba con đi vắng chứ, tạm chấp nhận một chút nhé.”
Trần – thiệt thòi nhưng muốn Dương Dương tạm chấp nhận một chút - Bảo Quốc đứng ở cửa phòng em gái mình, nghe được đoạn đối thoại này của hai mẹ con thì tức giận không nhẹ. Nhưng cuối cùng lại không thể không chấp nhận, anh đúng là so ra kém hơn Lâm Kiến Quốc một chút thật. Bằng không sao Lâm Kiến Quốc lên làm doanh trưởng được?
“Đứng đực ở đây làm gì, em gái con dậy chưa?” Hôm nay cả ngày tâm tình của mẹ Trần đều cực tốt. biết sao được, ai bảo tình cảm của con gái, con rể bà tốt như vậy chớ.
Thân thể Lâm Kiến Quốc là tuyệt đối không có vấn đề, con gái bà cũng tốt, không biết lần này em trai em gái Dương Dương có tới không nhỉ?