Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 151 - Chương 151.

Chương 151. - Chương 151. -

Chương 151

“Em con hẳn là tỉnh rồi.”

Trần Bảo Quốc từ rất sớm đã được ba mẹ giáo dục, không dám tùy tiện vào phòng Trần Ái Ân. Sau khi cô gả chồng, Trần Bảo Quốc lại càng có ý thức hơn. Dù biết Trần Ái Ân đã tỉnh nhưng anh vẫn không đụng vào cửa phòng cô.

“Mẹ vào xem nó.” Mẹ Trần vào phòng con gái bà, con bé không phải là tỉnh rồi à, “Thế nào, ngủ ngon không? Muốn ngủ tiếp chốc nữa hả con?”

Trần Ái Ân vẻ mặt xấu hổ: “Mẹ…” Có thể không đề cập tới chuyện này không, quá ngượng ngùng. “Mẹ, có phải mẹ đút Dương Dương ăn rồi không?”

“Chứ sao nữa, chờ con dậy thì thằng bé đòi phát khóc từ đời nào rồi.” Một tiếng sau khi Lâm Kiến Quốc đi, mẹ Trần đã vào phòng ôm Dương Dương ra ngoài để đút ăn rồi.

Nếu không phải Dương Dương cứ nằng nặc đòi phải về phòng chờ Trần Ái Ân tỉnh lại, mẹ Trần đã định mang theo thằng bé bên người, tránh cho nó làm ồn đến Trần Ái Ân ngủ.

Cũng may sau khi về phòng, Dương Dương chỉ cần nhìn thấy Trần Ái Ân thì lại rất ngoan ngoãn, tay trái nghịch tay phải, một mình tự chơi, không hề có ý đánh thức Trần Ái Ân.

Nếu Dương Dương đã ngoan như vậy, mẹ Trần dĩ nhiên sẽ không ép thằng bé đi theo mình rồi. Lỡ như chọc thằng bé nổi giận, khóc rống lên đánh thức Trần Ái Ân thì càng mất nhiều hơn được.

“Con định khi nào thì về nhà chồng?” Kiến Quốc cũng đã đi rồi, con gái bà rồi cũng phải trở về sống với mẹ chồng bên kia. Con gái đã gả đi, chuyện này, bà cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần từ trước. Lấy chồng rồi mà thường xuyên ở nhà mẹ đẻ, chuyện này đối với con gái hay con rể bà đều không tốt lắm.

Trần Ái Ân uống hết một ly nước, cảm thấy miệng không còn khô nữa mới trả lời vấn đề của mẹ cô: “Kiến Quốc hôm qua có nói với con, bảo con đừng vội về nhà chồng bên kia, cứ ở nhà mẹ đẻ thêm mấy ngày nữa rồi tính.”

Lâm Kiến Quốc đã không ngại, mẹ cô cũng đừng nên thúc giục nữa.

Mẹ Trần: “Kiến Quốc có phải là khách sáo với con không? Không thể đem lời nói khách sáo của nó xem như thật được.”

Trần Ái Ân: “Mẹ, mẹ nghĩ quá nhiều, Kiến Quốc nào có nghĩ nhiều như vậy đâu. Hơn nữa, lần xem mắt tiếp theo của anh con là khi nào?”

Chị dâu tương lai sau này sẽ sống cùng ba mẹ cô, cô phải nhìn cho kĩ mới được.

“Chiều nay.”

Phỏng chừng Trần gia là có chút nóng vội nên mới sắp xếp xem mắt sát ngày như vậy.

Thực ra ban đầu cũng không phải như vậy, vốn dĩ họ nghĩ nếu Trần Bảo Quốc có thể cùng cô gái ngày hôm qua thành đôi thì cũng không cần tiến hành xem mắt nữa.

Ai ngờ, Trần Bảo Quốc cùng cô gái hôm qua kia hoàn toàn không có khả năng, thế nên Trần gia lại để cho Trần Bảo Quốc tiếp tục xem mắt thêm lần nữa, không có gì không thể.

“Chiều nay ạ, anh con có nói gì không?”

“Nó có thể nói gì chứ, tất cả mọi chuyện ba mẹ đều thay nó sắp xếp tốt rồi, nó chỉ cần đi gặp con gái nhà người ta, xác định xem có thích hay không, có được hay không là được rồi.” Mọi chuyện đều là bọn họ làm, Bảo Quốc chỉ cần dùng mắt nhìn người ta thôi, nó còn có gì không hài lòng?

Trần Ái Ân: Chỉ cần anh cô không ghét là được rồi. “Mẹ, con đói bụng.”

Mẹ Trần liếc mắt nhìn bụng Trần Ái Ân một cái: “Mẹ có để lại đồ ăn cho con đấy, ăn nhiều một chút.”

Buổi chiều, lúc đối tượng xem mắt của Trần Bảo Quốc còn chưa tới, Dương Dương ở nhà mãi không nhịn được, lôi kéo tay Trần Ái Ân, đòi cô đưa đi ra ngoài chơi.

“Mẹ, con dắt Dương Dương đi ra ngoài đi một chút nhé.”

“Đi đi, trong nhà có mẹ với ba con rồi, không có gì đâu.”

Trần Bảo Quốc: “Nếu không, anh cũng đi với mày?”

Nghĩ đến chuyện hôm qua, Trần Bảo Quốc có chút do dự, lỡ như lại gặp phải cô gái giống như người ngày hôm qua, thì có phải là anh không cần xem mắt lần ba nữa không?

Mẹ Trần một phen kéo lại Trần Bảo Quốc: “Con định đi đâu, đừng nói là con giận dỗi với mẹ nhé.”

Trần Bảo Quốc: “Con giận dỗi mẹ làm gì.” Chỉ là cảm thấy chuyện này rất chán thôi.

Trần Ái Ân tặng Trần Bảo Quốc một vẻ mặt “thấy cũng tội mà thôi cũng kệ”, rồi bị Dương Dương kéo áo dẫn ra ngoài, tiến hành công việc hằng ngày phải làm của cu cậu.

Dương Dương ở ven đường nắm lấy một cây cỏ dại rồi đưa đến trước mặt Trần Ái Ân: “Cỏ cỏ, cho mẹ.”

Dương Dương ở ven đường bắt lấy một con con kiến: “Đen đen, cho mẹ.”

……

Phàm là những thứ Dương Dương cảm thấy mới lạ, thú vị, nó đều nhất nhất đưa đến tay Trần Ái Ân, muốn cô cũng vui vẻ hào hứng giống nó.

Ra cửa mới ngắn ngủn hơn mười phút, trong tay Trần Ái Ân đã cầm một đống đồ kỳ quái.

Nếu không phải Trần Ái Ân cản lại thì Dương Dương đã đi qua bên cạnh mương nhỏ tiếp tục hành trình tìm kiếm bảo vật của cu cậu rồi. Chuẩn bị mò chút tôm nhỏ, cá nhỏ cho Trần Ái Ân chơi.

“Dương Dương, lại đây nào con.”

Nghe được Trần Ái Ân gọi mình, Dương Dương lạch bạch chạy về phía cô: “Dương Dương khát không con, muốn về nhà uống nước không?”

Dương Dương lắc đầu, chân ngắn nước nhỏ nhưng chạy trốn cực kỳ lẹ, rất sợ Trần Ái Ân bắt được nó mang về nhà, vwafchayj vừa cười vui vẻ không thôi.

“Ái Ân, dắt Dương Dương nhà cháu đi chơi à?”

“Vâng, trẻ con cứ ở mãi trong nhà lại cuồng chân.”

“Kiến Quốc nhà cháu đâu? Hôm nay không xuống đất giúp nhà cháu làm việc hả?”

“Kiến Quốc nhà cháu về lại bộ đội rồi, bên đó còn không ít chuyện cần anh ấy lo mà.” Nếu không phải vì giúp cô và Trần gia giải thích rõ ràng, Lâm Kiến Quốc không cần vất vả chạy một chuyến này làm gì. Trần Ái Ân vừa mới bị gợi lên chút cảm giác áy náy với Lâm Kiến Quốc thì hiện trường “thương anh không” ngày hôm qua lại hiện lên trong đầu cô, tức khắc làm chút áy náy mới sinh ra cũng biến mất tiêu luôn.

Bình Luận (0)
Comment