Kể ra mà nói, Lâm Kiến Quốc đi một chuyến này cũng xem như không lỗ mà còn lời ấy chứ!
Lúc này, Trần Ái Ân không biết một điều, chuyện Lâm Kiến Quốc lời nhất trong chuyến đi này, hai tháng sau mọi người mới biết.
“Vậy sao, Kiến Quốc nhà cháu cũng gấp gáp thật đấy, vất vả nhỉ.” Đã bận như vậy còn tới đội sản xuất bọn họ một chuyến để giải thích chuyện thanh niên tri thức Từ cho rõ ràng nữa chứ. Ai dám nói Lâm Kiến Quốc là bị Trần Ái Ân ép cưới nào?
Đại đội trưởng nói đúng, chính quyền đã cấp giấy, quân bộ và Đảng cũng mặc kệ thì Lâm Kiến Quốc cưới Trần Ái Ân nhất định không thành vấn đề. Nếu có chuyện gì, thì cấp trên sẽ là bên đầu tiên đứng ra cấm cản Lâm Kiến Quốc rồi. Hơn nữa, Lâm Kiến Quốc cũng nào phải người người ngu xuẩn như vậy đâu.
Từ Tri Thanh thật là xấu xa, tung tin đồn thất thiệt, nói năng lung tung, làm hại bọn họ hiểu lầm chuyện của Ái Ân và Lâm Kiến Quốc.
“Thân là quân nhân, đây đều là trách nhiệm của anh ấy mà.” Cảm giác được sự thay đổi thái độ của người đội sản xuất với mình, Trần Ái Ân càng hiểu được một chuyến trở về của Lâm Kiến Quốc có tác dụng lớn như thế nào. “Thím, không hàn huyên nữa, cháu phải trông Dương Dương. Đứa nhỏ này, một khi lơ là thì không biết nó sẽ chạy đi đâu luôn.”
“Ha ha ha, mấy đứa nhỏ tuổi Dương Dương bây giờ đứa nào chả vậy, cháu nhanh đuổi theo nó đi.”
Đi theo Dương Dương chạy chơi ngoài ruộng một hồi, Dương Dương – lúc này đã chơi đủ - mới kéo tay cô, tỏ vẻ cu cậu khát rồi, muốn về nhà.
Trên đường về, Dương Dương không muốn tự đi mà một hai bắt Trần Ái Ân phải ôm cho bằng được: “Mẹ không ôm đâu, con giờ lớn rồi, là bé trai cơ mà, mẹ không ôm, cũng ôm không nổi. Dương Dương tự mình đi được không?”
Dương Dương không chịu.
Trần Ái Ân: “Như vậy nhé, Dương Dương cùng mẹ thi đấu xem ai chạy mau, nếu là Dương Dương thắng, mẹ liền ôm con, được không? Dương Dương chạy nhanh như vậy, mẹ chắc sẽ đuổi không kịp rồi.”
Khuyên can mãi, cuối cùng cũng dỗ được thằng bé.
Dỗ Dương Dương đi được một nửa đường, Trần Ái Ân mới đem Dương Dương béo ú bế lên, thật nặng quá đi: “Dương Dương, con là heo nhỏ sao? Lớn lên mập như vậy? Có phải nuôi thêm một thời gian nữa, mẹ liền có thể đem Dương Dương bán lấy tiền không?”
Dương Dương ha ha cười, lấy lòng mà hôn hai phát lên mặt Trần Ái Ân: “Mẹ, tốt. Dương Dương, ngoan.”
“Trần gia các người thật quá đáng. Có ai lại cư xử như các người không, một chút cũng không biết nói lý lẽ. Đều đã là người lớn cả rồi mà lại làm ra chuyện như vậy được sao?”
Trần Ái Ân vừa mới đến gần cổng nhà mình thì đã nghe được tiếng ồn ào không nhỏ.
Vây quanh ở cổng Trần gia hóng chuyện, người trong đội sản xuất nhìn thấy Trần Ái Ân đã về thì đều dạt ra cho cô một lối để đi vào: “Ái Ân à, có người đến nhà cháu gây chuyện. Nghe bảo là con gái nhà người ta đã từng xem mắt với Bảo Quốc nhà cháu, nói Bảo Quốc một chân đạp hai thuyền, rõ ràng đã bàn chuyện với con gái nhà họ rồi, hôm nay lại còn xem mắt cô gái khác.”
Hơn nữa còn nói, Trần gia sở dĩ dám làm chuyện thiếu đạo đức như vậy, chính là ỷ vào Trần Ái Ân gả cho Lâm Kiến Quốc, cảm thấy có đứa con rể như Lâm Kiến Quốc thì ghê gớm oan phong lắm.
Trần Ái Ân nhíu mày: “Anh cháu ngày hôm qua đúng là có xem mắt một cô gái, nhưng mà kết quả không thành. Lúc ấy đã nhờ bà mối đem chuyện này nói rõ rồi, anh cháu từ khi nào lại thành bàn chuyện với con gái nhà họ rồi? Đây không phải là ăn nói lung tung sao?”
Mẹ Trần cũng cảm thấy này nhà này thật là ăn nói lung tung, một chút cũng không sợ lóe đầu lưỡi à: “Được rồi, đừng ồn ào nữa. Ông nói nhà tôi cư xử không có đạo nghĩa, còn doạ khách nhà tôi nữa chứ. Ai đúng ai sai, tôi sẽ mời bà mối tới hỏi cho rõ ràng, như thế được rồi chứ?”
“Hỏi cái gì mà hỏi, hôm nay Trần gia mấy người phải giải thích rõ ràng cho nhà tôi. Con gái nhà chúng tôi không thể bị nhà các người bắt nạt như vậy được. Nhất là nhà mấy người này này, Trần Bảo Quốc đã là con rể nhà chúng tôi rồi, các người cút lẹ đi!” Đem người định tranh dành con rể với con gái nhà họ đuổi đi mới là thượng sách.
Ba Trần cản lại: “Đây là khách nhà tôi, các người dựa vào cái gì mà đòi đuổi người? Muốn chừa mặt mũi cho nhà ông nên tôi mới nói có chuyện gì thì chờ bà mối tới rồi nói. Nếu nhà ông vẫn cứ làm cái thái độ này, được, vậy chúng ta ở đây hai năm rõ mười mà nói, nói hết chuyện xảy ra hôm qua để cho mọi người phân xử. Rốt cuộc là ai đúng ai sai.”
Cô gái hôm nay đến xem mắt với Trần Bảo Quốc có chút sợ hãi, muốn chạy, nhưng lại bị ba mẹ cô ấy ngăn lại. Sự tình còn chưa biết rõ ràng đâu, đi cái gì mà đi. Cho dù có muốn đi, cũng phải chờ một lát nữa, chuyện này, nói thế nào cũng không phải là lỗi nhà họ. “Trần lão ca, ở đây có nhiều hương thân như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu không ông cứ nói thẳng đi. Hơn nữa, con gái nhà tôi vô tội, không thể vì chuyện này mà tổn hại thanh danh được.”
Trần Bảo Quốc bước lên một bước: “Việc này cháu là đương sự, để cháu nói. Ngày hôm qua cháu và con gái nhà chú xem mắt, con gái chú nói với cháu, nếu kết hôn thì nhà chú muốn tam chuyển một vang. Xe đạp cho anh trai cô ấy đi, hơn nữa bây giờ còn nói cháu dạy anh ta đi xe đạp, chờ anh ta học xong thì đưa luôn xe cho anh ta đi làm hàng ngày. Đưa máy may cho mẹ cô ấy dùng, đồng hồ thì cho em trai cô ấy. Ngay cả radio cũng để lại cho chú nghe. Mà đây chỉ mới là cơ bản, còn lễ hỏi bao nhiêu tiền, về sau lại thương lượng, có đúng vậy không?”