Mặt của cả đám người bên nhà gái cứng lại: “Con gái nhà tôi là quan tâm người nhà, hiếu thuận cha mẹ, thế thì có vấn đề gì nào?”
“Chao…”
Nghe đến đây có người nhịn không được đều hít một hơi, tam chuyển một vang còn chưa đủ, lại còn có yêu cầu khác, có vấn đề gì nào? Vấn đề lớn luôn ấy chứ, cô gái như vậy, người bình thường nhà ai dám cưới về chứ. Cho dù bỏ toàn bộ gia sản vào đi nữa, nói không chừng chỉ có thể cưới được một bàn tay con gái người ta về thôi.
“Quan tâm người nhà, hiếu thuận cha mẹ thì không sai. Cháu cũng có người nhà, cũng muốn hiếu thuận với cha mẹ. Cháu không thể vì cưới một người vợ mà đem ba mẹ người thân mình bức chết được, đúng không? Cháu không nói nhà chú đưa ra yêu cầu như vậy là đúng hay sai. Cháu chỉ nói, cháu và con gái nhà chú không hợp, yêu cầu nhà chú, nhà cháu không đáp ứng được. Hai nhà không có duyên phận, cháu cũng không có cách nào. Ngày hôm qua nhà cháu đã nhờ bà mối đem lời này nói rõ ràng với nhà chú rồi. Cháu và con gái nhà chú không thích hợp, cháu vẫn còn độc thân, hôm nay cháu xem mắt một người khác thì có vấn đề gì?”
“Về tam chuyển một vang, chúng ta vẫn là có thể thương lượng lại mà, nào có ai cứ như vậy cự tuyệt thẳng thừng đâu? Hôm qua cháu cùng con gái chú gặp mặt, hôm nay lại xem mắt cô gái khác, đây không phải là không cho nhà chú mặt mũi hay sao. Không được, buổi xem mắt hôm nay phải huỷ. Chuyện hai nhà chúng ta có thể thương lượng lại mà, luôn có biện pháp giải quyết thôi. Nhà chú cũng là vì con gái mà suy nghĩ, chú đồng ý lui một bước.”
Tam chuyển một vang nếu quá nhiều thì bớt một nửa, chỉ cho hai trong bốn món đó là được.
Trần Bảo Quốc: “Chú, hiện tại vấn đề đã không phải sính lễ nữa rồi. Cháu và con gái chú thật sự không có khả năng đâu, chú để con gái chú đi xem mắt người khác đi.”
Nghĩ nghĩ, Trần Bảo Quốc lại bồi thêm một câu: “Chú này, cháu nói thật, cháu chưa từng nghe qua chuyện mới gặp mặt một lần nhất định phải thành đôi, kết hôn luôn. Mọi người đều là người trưởng thành rồi, làm việc cũng không thể bá đạo, không nói lý như vậy được.”
“Đúng thế, cho dù thích hợp cũng phải tìm hiểu kĩ rồi mới kết hôn chứ, nào có chuyện gặp qua một lần là phải kết hôn luôn như nậy.”
“Việc này nhà ông không chiếm lý, nhà Trần Lão Nhị chẳng làm sai chuyện gì. Một nhà Trần Lão Nhị vẫn luôn nói chuyện cư xử rất khách khí với ông. Con gái nhà ông quý giá như vậy, muốn nhiều sính lễ thế kia thì phải chờ nhà khác đến cưới thôi. Nhà Trần Lão Nhị không cưới nổi con gái nhà ông thì cũng đã không làm chậm trễ con bé rồi, còn gì mà ý kiến ý cò nữa?”
Nhìn đi, Trần Lão Nhị cho dù là có con rể là Lâm Kiến Quốc, cũng không bắt con gái trợ cấp cho con trai lấy vợ. Càng nghĩ càng thấy, thanh niên tri thức Từ đúng là nói hươu nói vượn.
Bà mối thay hai nhà mai mối từ nhà vôi vàng chạy tới, cả người ướt đẫm mồ hôi. Bà làm chừng với mọi người là những lời Trần Lão Nhị nói đều là thật sự: “Ngày hôm qua tôi không phải đã đem lời nói hết với nhà ông rồi sao. Hai đứa bé này không có duyên phận, các người lại tìm cho con gái mình đối tượng khác tốt hơn đi. Sao hôm nay các người lại chạy đến Trần gia quấy rối rồi?”
Ba của cô gái hôm qua tức không nhịn được: “Nào có chuyện gì lại không thể thương lượng, nói không thành liền không thành như vậy chứ. Con gái nhà tôi cứ đến gặp mặt một trận vô ích vậy sao? Ai biết được lúc Trần Bảo Quốc đưa con gái tôi ra ngoài có giở trò chiếm lợi của con bé hay không chứ. Nếu như vậy, con gái tôi sau này làm sao lấy chồng được nữa?”
Trong lòng nhà gái đều hiểu rất rõ, đừng nói gom đủ tam chuyển một vang, có thể lấy ra sính lễ là một chiếc xe đạp, trừ bỏ Trần gia ra thì số còn lại chẳng đến một bàn tay đâu.
Thực ra ban đầu bọn họ tính toán là chỉ cần một chiếc xe đạp kia của Trần Bảo Quốc đem làm sính lễ rồi cho con trai cả dùng thì tốt rồi.
Nhưng mà, lỡ như có thể đòi hỏi được nhiều hơn thì sao, dại gì mà không đòi?
Hai đứa con trai nhà họ, con trai cả có xe đạp rồi thì dù sao cũng phải đòi cho đứa con trai út chút gì đúng không? Không thể để con trai út thiệt thòi được.
Bởi vậy, nhà gái nghĩ kỹ rồi, kết quả tốt nhất chính là Trần gia gom đủ tam chuyển một vang, vậy thì vạn sự đại cát. Nếu thật sự gom không đủ cũng không sao, cùng lắm thì Trần gia đưa chiếc xe đạp kia làm sính lễ là được. Nhà họ đòi hỏi như vậy, người nhà họ Trần không vui cũng là trong dự liệu. Nhưng ai bảo Trần gia lại có tai tiếng, con gái nhà họ Trần gả chồng lại không mình bạch như vậy chứ.
Con gái nhà người khác phỏng chừng đều không có ý định gả cho Trần Bảo Quốc đâu, có con gái nhà họ gật đầu rồi, Trần gia đối xử tốt một chút với con gái nhà họ cũng là chuyện nên làm, đúng không nào?
Có được tam chuyển một vang, nhà họ có thể thẳng sống lưng, đường đường chính chính làm người rồi. Con gái nhà họ đã hy sinh thân mình gả vào, giúp Trần gia khai chi tán diệp cơ mà!
Nhà gái cho rằng nhà mình là duy nhất, nào biết, mới ngày hôm qua bị cự tuyệt, hôm nay đã nhảy ra một nhà khác cùng dành giật con rể với con gái mình.
Sau khi nghe được tin tức này, cả nhà họ đã phải vội vội vàng vàng chạy tới Trần gia, định đem đối tượng xem mắt hôm nay của Trần Bảo Quốc đuổi đi, khiến cho Trần Bảo Quốc chỉ còn lại một sự lựa chọn duy nhất là con gái họ.
Thiếu chút nữa là thành công rồi.