Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 154 - Chương 154.

Chương 154. - Chương 154. -

Nghe xong ngọn nguồn câu chuyện, người Phùng gia hôm nay theo hẹn đến xem mắt không nhịn được mà thở dài nhẹ nhõm, chuyện này nghe ra thì thực sự không phải là trách nhiệm của Trần gia, chỉ là tai bay vạ gió thôi.

Tam chuyển một vang, thế mà dám mở miệng ra đòi cơ đấy.

Phùng gia cũng có nguyện vọng muốn yêu cầu Trần gia, nhưng yêu cầu này không liên quan gì đến sính lễ, mà là hy vọng Trần gia giúp một chút, để cho con trai duy nhất nhà họ trở thành công nhân nhà máy.

Chỉ cần con trai họ có thể làm công nhân, con gái gả đến Trần gia mà bọn họ không nhận sính lễ cũng được.

Mẹ Trần: “Chuyện đã nói rõ rồi, mấy người nhà ông về nhanh đi.” Dính phải cái nhà toàn diễn viên này thì bà thà để Bảo Quốc ế vợ chứ không bao giờ cho nó cưới đứa con gái như vậy. Có nhà mẹ đẻ thế kia, bà còn trông mong gì vào con bé đấy cơ chứ.

“Đúng vậy, về đi thôi. Con gái nhà ông ai muốn cưới thì cưới đi, chứ đội sản xuất bọn tôi chắc chẳng ai cưới nổi đâu.”

Người của xã Hồng Kỳ đứng hóng chuyện cũng không vui nổi, nhà này là tin theo lời của thanh niên tri thức Từ, xem người nhà họ Trần thành kẻ coi tiền như rác, muốn tranh thủ kiếm chác đây mà.

Loại người chỉ biết bắt nạt người khác như vậy, đi đến đâu cũng đều không được hoan nghênh.

Ba của cô gái kia vẫn không chịu từ bỏ: “Nói cho các người biết, nếu hôm nay các người đuổi chúng tôi đi, thế thì sau này hai nhà chúng ta coi như hết, đừng hy vọng lại kết thân gia với nhà tôi nữa. Con gái tôi cực kỳ chăm chỉ, ôm đồm hết việc trong nhà ngoài ngõ không nói, con bé nhìn qua là đã biết là đứa sẽ sinh được con trai rồi, không chỉ một đứa mà đến vài đứa ấy chứ!”

Trần Ái Ân cười lạnh, nói đến nói đi, lại là chuyện có thể sinh con trai à.

Lần này Từ Lệ Anh đúng là đã cho cô một phiền toái không nhỏ. Sau này đừng để cô gặp được, nếu không đáp trả lại những rắc rối hôm nay cho cô ta thì cô không phải là Trần Ái Ân!

Giữa sách gốc, phiền toái mà Từ Lệ Anh gặp được chủ yếu đều đến từ một nhà Lâm Kiến Cường.

Bản thân là nữ phụ trong sách gốc, những rắc rối mà cô gặp phải cho đến bây giờ, tựa hồ đều xuất phát từ nguyên nữ chủ Từ Lệ Anh mà ra.

Mẹ Trần cười ha hả: “Sinh con trai thì sao nào, cháu gái thì tôi cũng thích. Hơn nữa nhìn tình cảnh nhà ông, sinh con gái khéo còn tốt hơn sinh con trai ấy chứ. Gặp phải nhà ông làm tôi mới hiểu ra được một đạo lý. Bây giờ, sinh con trai không phải đã không còn là chuyện mà nhà ai cũng dám sinh rồi.”

Một thằng con trai là tam chuyển một vang, vậy sinh hai đứa chính là gấp đôi lên rồi còn gì.

Chỉ có một đứa con trai, tam chuyển một vang đã kiếm không nổi rồi, nếu trong nhà có hai đứa thì bỏ luôn đi, để nó lên chùa làm hòa thượng cho xong.

“Chuyện con trai bà và con gái tôi bà không định thương lượng lại sao?”

“Không thương lượng.”

“Được!” Ông ta nhìn thoáng qua con gái nhà họ Phùng, trong mắt tràn đầy khinh thường, “Nhìn cái cơ thể gió thổi cũng có thể bay kia đi. Một cô vợ như vậy, nhà ai cưới phải nhà đó xui xẻo. Cũng chỉ có cái loại cưới không được vợ, không dám kén chọn với bằng lòng lấy thôi.”

Người Phùng gia tức điên: “Ông!”

“Con gái nhà họ Phùng cũng không hợp với Trần Bảo Quốc.”

Bên người Trần Ái Ân vang lên giọng nói của một cô gái, Trần Ái Ân quay đầu lại thì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp. chỉ có điều trước nay hình như cô chưa gặp qua bao giờ: “Vì sao?”

“Tôi cùng cô con gái nhà họ Phùng gia ở cùng một đội sản xuất, trong lòng cô ấy có người rồi, nhưng ba mẹ lại không đồng ý, cảm thấy Trần Bảo Quốc vẫn tốt hơn người kia. Vừa rồi khi Trần gia có người đến gây chuyện, cô ấy vẫn luôn lôi kéo ba mẹ mình đi về chứ không hề muốn tìm hiểu tính huống thế nào, ánh mắt nhìn Trần Bảo Quốc cũng thay đổi hẳn. Cô con gái của nhà họ Phùng kia chướng mắt Trần Bảo Quốc, cho dù có thật sự gả cho Trần Bảo Quốc thì cũng chỉ là vì ba mẹ ép buộc thôi. Vậy thì sau này làm sao có thể sống yên ổn với Trần Bảo Quốc được.”

Sợ Trần Ái Ân hiểu lầm, cô giải thích thêm: “Tôi không phải là cảm thấy người con trai mà cô gái họ Phùng kia thích tốt hơn Trần Bảo Quốc đâu. Chẳng qua cũng chỉ là biết được mấy chữ, da mặt lại trắng một chút thôi sao? Đàn ông như vậy thì được cái tích sự gì chứ?”

“Nam thanh niên trí thức?” Trần Ái Ân có chút ngoài ý muốn, “Cô gái nhà họ Phùng kia thích một nam thanh niên trí thức ư?”

“Đúng vậy, hai người họ cũng đã từng qua lại với nhau rồi. Nếu không phải là người nhà họ Phùng vẫn luôn phản đối thì chắc cũng đã kết hôn rồi ấy chứ.”

Trần Ái Ân chíu mày, đây là định đội mũ xanh cho anh cô đấy à.

Nam thanh niên trí thức và cô gái nhà họ Phùng có phải là nghiêm túc hay không, Trần Ái Ân không quản được. Cô chỉ biết, cô không thể để Trần Bảo Quốc cưới một người trong lòng có hình bóng một người đàn ông khác được.

“Cảm ơn cô đã kể chuyện này cho tôi.”

Cô gái này nói chuyện có đầu có đuôi, huống chi, biểu hiện lúc đó của cô gái nhà họ Phúng kia đích thực là giống như cô gái này nói, Trần Ái Ân cũng không có lý do gì để hoài nghi cô ấy.

Lúc nãy thấy cô gái nhà họ Phùng muốn lôi kéo ba mẹ cô ấy đi về, trong lòng Trần Ái Ân đã có chút khó chịu rồi.

Cô là em gái Trần Bảo Quốc, nên cũng chỉ xem xét mọi chuyện đều đứng ở góc độ vì Trần Bảo Quốc mà suy nghĩ, yêu cầu nghiêm khắc hơn một chút với cô gái nhà họ Phùng kia.

Lúc này, Trần Ái Ân đã hoàn toàn không thích cô con gái nhà họ Phùng rồi, nhất là ánh mắt cô ấy nhìn Trần Bảo Quốc. Nếu đã ghét bỏ anh cô như vậy thì sao không giữ vững lập trường, đừng có đến đây.

Lúc trước, nếu không phải chính cô cũng coi trọng Lâm Kiến Quốc thì dù ba mẹ cô có nói nhiều lời hay cho anh thế nào đi nữa, Trần Ái Ân cũng sẽ không gật đầu đâu.

Bình Luận (0)
Comment