“Ái Ân, con và Dương Dương về rồi à?” Nhà mình gặp phải một trò khôi hài như vậy, trong lòng mẹ Trần nén giận không ít, “Con bế Dương Dương vào trong đi, ở đây người nhiều, đừng để cho Dương Dương bị dọa.”
“Anh, Dương Dương khát nước, anh dẫn nó vào nhà uống nước giúp em với.”
Trần Bảo Quốc cũng có chút cạn kiệt sức lực, không rõ đội sản xuất có nhiều người cũng là xem mắt kết hôn như vậy, sao đến phiên anh thì chuyện gì cũng không thuận, đâu đâu cũng gặp rắc rối là thế nào?
Trần Bảo Quốc không thích cô gái ngày hôm qua, ngay cả cô gái nhà họ Phùng hôm nay cũng chắc có cảm giác gì, vừa nghe Trần Ái Ân yêu cầu, anh không nói hai lời, ôm Dương Dương vào nhà uống nước.
Người nhà họ Phùng có chút sửng sốt, đây là có ý gì?
Trần Ái Ân cười tiến lên nói: “Thật xin lỗi, để chú thím chê cười. Lần sau có cơ hội, nhà cháu sẽ tới cửa xin lỗi. Tình cảnh hôm nay, chú thím xem…”
Người nhà họ Phùng nghe là đã hiểu ý cô. Cũng phải, vừa mới bị quấy rối như vậy, còn đâu không khí, tâm tình mà xem mắt nữa chứ: “Không sao không sao, hôm nay gặp phải chuyện như vậy cũng không phải do nhà cháu mà là lỗi tại nhà kia. Thế thì… Lần sau vậy.”
Trần Ái Ân cười: “Vâng, để cháu tiễn mọi người.”
“Không cần khách sáo như vậy, nhà chú tự về cũng được.” Xấu hổ thì xấu hổ, nhưng có Trần Ái Ân đưa cho một bật thang như vậy, ít ra cũng không xấu hổ như nhà kia bị đuổi thẳng cửa.
Ba Trần: “Ái Ân, sao con lại tiễn nhà đó về? Anh con còn chưa nói được với người ta câu nào mà.”
Sau khi tiễn hết các hương thân tới hóng chuyện về, “Ba mẹ, có chuyện này, chúng ta vào trong rồi nói.”
-----
“Được rồi, đã vào nhà rồi, chuyện thế nào, con cứ nói thẳng đi, mẹ với ba con nghe đây.”
Trần Ái Ân lén liếc mắt một cái nhìn Trần Bảo Quốc đang chơi cùng Dương Dương ở đầu kia: “Ba, ba mẹ có lẽ không để ý, nhưng từ khi còn về đã nhìn chằm chằm vào cô con gái Phùng gia rồi, con cảm thấy…”
“Em à, có phải mày cũng thấy là cô con gái Phùng gia không hề thích anh đúng không?
Trần Bảo Quốc ôm Dương Dương đi tới, cực kỳ thản nhiên mà nói: “Dù sao anh cũng không có hứng thú với cô ấy, anh lại không phải thật sự là kẻ không dưới được vợ. Một bên là bán con gái, một bên lại là chướng mắt anh mày. Nếu là duyên phận vẫn chưa tới, mẹ, con vẫn chưa vội kết hôn đâu.”
“Gì cơ, cô con gái nhà họ Phùng không ưng con á?”
“Anh, anh cũng đã nhìn ra à?” Ba người đều đã nói như vậy, Trần Ái Ân đã biết được quyết định đem cả nhà Phùng gia tiễn đi là chính xác rồi.
Mẹ Trần nóng nảy: “Bảo Quốc lớn lên đẹp trai như vậy, trông lại còn sáng sủa đứng đắn, tay nghề cũng không tệ, điều kiện nhà mình lại không kém, con bé nhà họ Phùng kia dựa vào cái gì mà chướng mắt Bảo Quốc hả?” Đúng là không có mắt nhìn hàng!
Trần Ái Ân châm chước nói: “Mẹ, có người nói cho con biết, cô con gái Phùng gia kia đã có đối tượng rồi, là một nam thanh niên tri thức ở cùng đội sản xuất với họ. Hai người cũng đã qua lại một thời gian rồi nhưng người nhà họ Phùng vẫn luôn không đồng ý.”
Lúc này, ba Trần mẹ Trần đều không bình tĩnh nổi, Bảo Quốc nhà họ không có đối tượng thì bị oan uổng thành bắt cá hai tay. Vậy mà cô gái nhà họ Phùng đến đây hôm nay rõ ràng là đã có đối tượng rồi còn tự nhận là độc thân để lừa gạt nhà họ, thật là hiếp người quá đáng!
Thật ra mẹ Trần cũng đã suy xét qua rồi, lúc trước, khi vẫn còn nhiều đồn đoán vợ vẩn bất lợi cho Trần gia, nếu bên nhà gái vẫn kiên trì không lùi bước muốn tiếp xúc với nhà bà thì nói không chừng nhà đó sẽ hoặc ít hoặc nhiều có điểm gì đó thiếu sót. Nhưng bà không hề nghĩ tới là lại đến mức độ này.
“Đừng vội, con cũng chỉ là nghe người ta nói thôi, còn chưa xác định được là thật hay giả. Lỡ như oan uổng cho con gái nhà người ta thì không tốt, nhưng nhà ta cũng không thể bỏ qua chuyện này không quan tâm được. Lúc đầu con còn nghĩ, nếu anh con có ấn tượng tốt với cô con gái nhà họ Phùng này thì con sẽ đi tìm hiểu một phen xem thực hư thế nào. Nhưng bây giờ anh con đã nói vậy rồi, con thấy cứ kệ đi cũng được.”
Anh cô đã không quan tâm rồi thì cô còn tốn công tốn sức tìm hiểu cô con gái nhà họ Phùng kia làm gì nữa, quá vô nghĩa.
Trần Bảo Quốc: “Cứ vậy đi.”
Mẹ Trần: “Không được, mẹ phải đi hỏi thăm xem thế nào đã, xem con bé đó có phải là loại người như lời đồn kia không.” Mẹ Trần thật sự nhịn không được cơn tức này.
Ngoài dự đoán của mọi người chính là, mẹ Trần còn chưa kịp hành động thì tin tức về cô con gái nhà họ Phùng kia đã truyền tới tai bà rồi.
Sau khi rời khỏi Trần gia, cô gái ấy đã cùng người nhà cãi nhau ầm ỹ, không biết thế nào mà đột nhiên lại quá kích động rồi cứ thế lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Chờ cô con gái nhà họ Phùng được đưa đến viện vệ sinh dịch tễ thì lại nghe bác sĩ ở đó nói cô ấy hẳn là đang mang thai, hơn nữa cái thai đã hơn ba tháng rồi, còn phát triển rất tốt nữa. Lúc này, ai nghe được cũng thấy bất ngờ.
Không dám tiếp tục chờ Trần gia tới cửa, Phùng gia qua loa đem con gái nhà mình gả cho nam thanh niên trí thức kia. Gả đi cho khuất mắt, sau này chẳng muốn quản đứa con gái này nữa.
Nghe được tin tức này, Trần Ái Ân một câu cũng không muốn nhiều lời.
Cho dù cô hiểu biết nhiều về thập niên 70 này thì cũng nghe nói qua không ít chuyện về các nam thanh niên tri thức thời bấy giờ, sau khi họ được về lại thành phố thì vứt bỏ vợ con ở nông thôn mà cứ thế trở về thành thị bắt đầu cuộc sống mới.