Nếu cô con gái nhà họ Phùng kia mà gặp được người tốt, thì sao lại có thể khiến cho cô ấy lâm vào cảnh chưa lấy chồng mà đã to bụng như bây giờ chứ?
Nhưng mà, dù sao đây cũng là chuyện của nhà người ta, chẳng liên quan gì đến cô. Con đường do cô ấy tự mình lựa chọn, cho dù chân đã rướm máu thì cũng phải cắn răng mà đi cho xong thôi.
“Mẹ, ngoài trừ hai nhà này, còn nhà nào muốn xem mắt với anh con nữa không ạ?” Trần Ái Ân cũng bắt đầu nổi tính bướng rồi, cô không tin, người đàn ông tốt như anh trai cô lại không tìm được đối tượng nào vừa lòng đẹp ý.
“Mẹ, không thì chúng ta ngừng lại cái đã. Chuyện ầm ỹ mà thanh niên tri thức Từ đã gây chuyện đến giờ vẫn chưa chấm dứt hoàn toàn đâu. Các cô gái đồng ý đến xem mắt với con ấy à, không phải có mục đích sâu xa thì cũng là có vấn đề gì đó. Chi bằng chờ trận sóng gió này đã đi đã, sau này con bảo đảm nghe lời mẹ, được không ạ?”
Mẹ Trần: “Không được. Mẹ không tin mẹ nuôi ra mày tốt thế này mà không tìm được đứa con dâu nào nên hồn.”
Mẹ Trần lúc này đã giận điên rồi.
Trần Bảo Quốc xin giúp đỡ mà nhìn về phía Trần Ái Ân, hy vọng cô sẽ giúp anh nói vài lời hay. Ai ngờ, Trần Ái Ân lại chớp chớp mắt với Trần Bảo Quốc: “Anh, hình như cũng chỉ dư lại một nhà cuối cùng nhỉ? Chỉ cần anh xem mắt nốt cô gái này, nếu có vấn đề, mẹ cũng không thể ép anh coi mắt cô thứ tư được. Đều nói sự bất quá tam, xem mắt xong lần này thì chúng ta sẽ tạm dừng lại. Mẹ, con cũng thấy anh con nói rất có lý, nếu lần này cũng không thành thì chuyện tìm chị dâu cho con cứ tạm hoãn lại một năm cũng được.”
Dưới nỗ lực gây chuyện thị phi của Từ Lệ Anh, thanh danh của cô và người nhà họ Trần gia vẫn khó nghe như trong sách gốc vậy.
Theo như những gì trong sách viết, sau khi nguyên chủ chết, người nhà họ Trần liền dọn khỏi xã Hồng Kỳ, đến một nơi khác để sinh sống.
Tình huống trước mắt của Trần gia còn chưa tệ đến thế, nhưng muốn cho Trần Bảo Quốc có thể xem mắt như những người bình thường khác thì quả thật không dễ dàng.
Lần xem mắt cuối cùng này, cũng chỉ là để trấn an mẹ Trần, để bà hết hy vọng thôi.
Mẹ Trần: “Được rồi, mẹ đồng ý.”
Liên tục gặp gỡ đối tượng nhưng lại mãi chẳng được mối nào, điều này đối với thanh danh của Bảo Quốc cũng không tốt cho lắm, sẽ làm cho Bảo Quốc sau này lại càng khó tìm được vợ hơn.
Trần Bảo Quốc gật đầu: “Đã nói rồi đấy nhé, đây là lần cuối cùng, nếu vẫn không thành thì phải hoãn lại một năm, sang năm sau lại tính.”
Lúc ấy, ảnh hưởng xấu do thanh niên tri thức Từ Tri Thanh mang đến chắc cũng đã qua rồi.
Đối với lần xem mắt cuối cùng này, thật ra ngay cả người vẫn luôn một mức khăng khăng như mẹ Trần cũng không dám ôm hy vọng gì, thuần túy là bởi vì trong lòng bà khó chịu nên muốn làm đến cùng thôi.
Nhưng chuyện lại chính là vừa khéo như vậy đấy, đặt hy vọng vào hai lần trước thì không có cái nào nên chuyện, cái cuối cùng không ôm hy vọng gì thi ngược lại, thế mà thành mới hay chứ.
“Là cô ư?”
“Sao lại là cô?”
Lúc nhìn thấy cô gái kia, Trần Bảo Quốc và Trần Ái Ân đều có phản ứng như là đã quen biết cô ấy vậy. Nghiêm túc mà nói, hai anh em Trần gia cũng không hẳn là có quen biết với cô gái này, nhưng họ đều từng gặp qua một lần, đều để lại ấn tượng khắc sâu.
Trần Ái Ân trước liếc mắt nhìn Trần Bảo Quốc một cái, sau mới quay qua nói đùa với cô gái kia: “Cô… biết anh tôi à?”
Khó trách hôm qua cô cứ thấy có chỗ nào không thích hợp, cho dù là xuất phát từ tâm lý thích tám chuyện thì cô gái mà cô ngẫu nhiên gặp được hôm qua sao lại có thể rõ ràng hình huống của cô con gái nhà họ Phùng như vậy được, nói không ngoa chứ, quả thực chính là rõ như lòng bàn tay luôn. Quan trọng nữa là, tại sao cô gái đó lại không tán gẫu với những người khác mà chỉ kể chuyện đó cho mỗi mình cô.
Nhưng nếu đối phương đã sớm biết rằng cô họ Trần, làngười nhà họ Trần thì nói không chừng cô ấy còn biết cô chính là em gái sinh đôi của Trần Bảo Quốc ấy chứ.
Đối phương thế mà lại thoải mái hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy, trước kia tôi và Trần đồng chí đã từng gặp qua một lần. Trần đồng chí là người cực kỳ tốt, làm người nhiệt tình, lại rất có tinh thần trọng nghĩa.”
“Tinh thần trọng nghĩa?”
Không chỉ có mỗi Trần Ái Ân cảm thấy khó hiểu mà ngay cả người nhà của cô gái này cũng thấy kỳ quái, vì sao con gái mình lại đánh giá Trần Bảo Quốc như vậy. Quan trọng nhất chính là, sở dĩ có buổi gặp mặt hôm nay là do con gái họ cứ một mực yêu cầu. Nói cách khác, bọn họ chẳng hề cảm thấy Trần Bảo Quốc là một lựa chọn tốt.
Con gái họ cứ luôn miệng nói Trần Bảo Quốc là người tốt nên họ chỉ có thể đồng ý đến đây một chuyến để xem anh rốt cuộc là người như thế nào thôi. Nếu không ổn thì cho dù con gái họ có khăng khăng một mực đi chăng nữa, họ cũng sẽ không đồng ý đâu.
Cô gái này họ Trình, tên là Trình Lâm.
Trình Lâm lớn lên không tồi, khiến cho người ta để ý nữa chính là, Trình Lâm chẳng những vẻ ngoài không kém mà còn là công nhân nhà máy, ăn lương nhà nước nữa.
Cho nên, trong ba nhà chịu cùng Trần Bảo Quốc gặp mặt, Trình Lâm điều kiện tốt nhất nhưng mẹ Trần mới xếp cô cuối cùng là bởi vì bà căn bản cũng không ôm hy vọng này.
Bản thân Trình Lâm đã là công nhân nhà máy rồi, thanh niên tài tuấn muốn cưới cô chắc hẳn cũng không ít, sao có thể nhìn trúng Bảo Quốc nhà họ được?