Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 157 - Chương 157.

Chương 157. - Chương 157. -

Mẹ Trần cảm thấy Trình Lâm điều kiện tốt thế kia, rất khó có thể nhìn trúng Trần Bảo Quốc nhà bà, thế nhưng Trình Lâm lại không nghĩ như vậy. Cô vẫn luôn cảm thấy biết ơn Trần Bảo Quốc vì cho đến tận bây giờ, anh vẫn thay cô giữ kín bí mật kia: “Ba mẹ, có một việc con vẫn luôn giấu mọi người. Không phải là có một hôm con về trễ sao? Thật ra, buổi tối hôm đó con gặp phải chút chuyện. May mà gặp được Trần đồng chí, nếu không thì…”

Như đã đề cập qua, Trình Lâm vẻ ngoài ưa nhìn lại có công việc tốt nên có rất nhiều nam thanh niên có điều kiện tốt muốn cưới cô.

Để được Trình gia cân nhắc chọn làm con rể dĩ nhiên phải là người có điều kiện tương đương với cô rồi. Thế nhưng, cũng có rất nhiều người điều kiện kém xa cô lại vẫn muốn Trình Lâm gả thấp cho họ. Thành đôi được thì quá tốt rồi, không thì cũng đâu mất gì.

Đối với những người này, Trình Lâm vẫn đều cự tuyệt, cứ cảm thấy thái độ của những người này có gì đó làm cô không thoải mái.

Vẫn theo mô tip chuyện xưa vô cùng lỗi thời, trong những người bị Trình gia cự tuyệt, có người muốn từ bỏ, lại có người vẫn chưa hết hy vọng. Có một người trong số đó ủ mưu muốn sàm sỡ Trình Lâm, để cô trở thành người của hắn, đến lúc đó, cho dù Trình Lâm không muốn gả thì vẫn phải gả cho hắn thôi. Còn tội đùa giõn lưu manh gì đó, hắn hoàn toàn không thèm để ý.

Một khi để hắn đắc thủ, Trình Lâm chỉ có thể gả cho hắn chứ không còn lựa chọn thứ hai nào nữa. Trình lâm gật đầu một cái, hắn liền cùng cô gạo nấu thành cơm, thành vợ chồng son thì tình cảm tốt cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Lúc đó thì tốt rồi, nào có người đàn bà nào lại đi cáo trạng chồng mình để hắn đi tù chứ, đúng không?

“Anh hùng cứu mỹ nhân cơ đấy.”

Trần Ái Ân đã rõ ràng, đúng là nhìn không ra, anh cô quả nhiên là đàn ông tốt, vậy mà giữ chuyện này kín như bưng: “Anh, sao anh không nói chuyện này với em, chuyện khi nào?”

Trần Bảo Quốc cực kỳ ngượng ngùng: “Nói bậy gì đó?” Loại chuyện này có thế nói sao, Trình đồng chí rốt cuộc là thiếu chút nữa bị người ta ức hiếp, việc này mà truyền đi thì sẽ ảnh hưởng không tốt cho thanh danh của cô ấy nên dĩ nhiên anh phải giữ bí mật, không hó hé với ai rồi.

Ba Trình: “Con… Sao lại không nói cho ngườ trong nhà biết hả?”

Nếu không phải hôm nay đến đây, ông nào biết được là con gái mình thiếu chút nữa đã bị người ta bắt nạt như vậy.

Trình Lâm: “Lúc ấy con rất sợ hãi, khó khăn lắm mới tránh thoát được, con không hề muốn đề cập gì đến chuyện này nữa.” Trình Lâm sợ nếu chuyện này bị truyền ra thì cho dù cô không hề bị sàm sỡ, cuối cùng cũng sẽ bị những lời đồn đãi bức cho không thể không gả cho tên lưu manh đó. Nếu mà như vậy, cô thà chết còn hơn.

Trình Lâm không nói, Trần Bảo Quốc cũng miệng kín như bưng.

Nhoáng một cái đã qua nửa năm, việc này không hề bị nhắc tới, lúc này Trình Lâm mới thực sự hoàn toàn yên tâm, tin tưởng nhân phẩm của Trần Bảo Quốc.

Trong nửa năm này, Trần Bảo Quốc cũng không hề xuất hiện lần thứ hai trước mặt Trình Lâm, nhưng Trình Lâm lại không nhịn được quan tâm đến tình hình của Trần Bảo Quốc.

Cho đến gần đây, nghe nói dưới sự sắp xếp của người nhà, Trần Bảo Quốc đã bắt đầu xem mắt. Lúc này, Trình Lâm mới hạ quyết tâm trở thành đối tượng xem mắt đầu tiên của Trần Bảo Quốc.

Cô cảm thấy, điều kiện của mình tốt như vậy, chắc chắn sẽ được đứng đầu danh sách xem mắt thôi, thế mà không ngờ, cô chẳng những không được lên đầu mà còn bị xếp cuối nữa chứ.

Từ khi nhìn thấy biểu hiện của Trần Bảo Quốc khi xem mắt cô con gái nhà họ Phùng, Trình Lâm càng thêm kiên định phải gả cho Trần Bảo Quốc. Xếp cuối thì xếp cuối cùng, dù sao hai người trước cô cũng chẳng có ai thành công cả.

Mặt mẹ Trần tức khắc vui như hoa nở: “Ra là Bảo Quốc và Lâm Lâm còn có duyên phận như vậy.”

Người hy vọng xa vời nhất là Trình Lâm thế mà ngược lại lại là người vừa ý con trai bà nhất, cảm giác trong lòng mẹ Trần giống như ứng với câu nói: Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu ánh hoa tươi lại một thôn.

Con dâu nhà họ đến rồi!

Lúc trước người nhà họ Trình không hề biết gì về Trần Bảo Quốc,hôm nay vốn cũng chỉ định đến xem qua tình hình Trần gia và Trần Bảo Quốc thôi. Nhưng sau khi nghe Trình Lâm kể chuyện cũ, người Trình gia không thể không nhìn Trần Bảo Quốc bằng con mắt khác.

Con gái họ là công nhân, nhưng Trần Bảo Quốc lại có một người em rể đang làm doanh trưởng, người nhà họ Trình cũng không phải là hoàn toàn không thèm để ý.

Nếu như Trần Bảo Quốc thật sự tốt như những gì con gái họ nói thì mối hôn sự này thật đúng là có thể kết.

“Bảo Quốc à, con dẫn Lâm Lâm đi dạo một vòng đi. Lâm Lâm, cháu biết đi xe đạp không?”

Trình Lâm: “Thím, cháu không biết ạ.”

“Nhà thím có xe đạp. Bảo Quốc, con không phải đã học xong rồi sao? Con dạy Lâm Lâm đi xe đạp đi.” Vừa lúc có thể bồi dưỡng tình cảm luôn.

Trần Bảo Quốc ngượng ngùng cào cào tóc: “Con mới học được bao lâu chứ, tự mình chạy xe còn chưa tốt nữa là, sao có thể dạy cho Trình đồng chí được. Nếu Trình đồng chí muốn học thì có thể để cho em gái tôi dạy cô.” Lỡ như anh dạy không tốt, làm Trình đồng chí té ngã thì không hay đâu.

Ba Trình âm thầm gật đầu, không bởi vì nhà mình có một chiếc xe đạp liền hất hàm lên mặt, cũng không định mượn cớ dạy đi xe đạp cố ý chiếm lợi con gái ông, cũng coi như là người tính tình thành thật.

Tự nhiên bị gọi tên, Trần Ái Ân tỏ vẻ, cô còn lâu mới đi theo làm bóng đèn: “Giờ cứ đi dạo quanh một chút cũng được, chuyện học xe đạp sau này còn thời gian mà.”

Biết mọi người ở niên đại này rất hay thẹn thùng, trước khi trở thành vợ chồng thì nắm tay một cái cũng phải đỏ mặt nửa ngày, Trần Ái Ân cảm thấy, chuyện học xe đạp này đẩy ra sau này hẵn làm cũng không sao. Nếu hôm nay mà thuận lợi, còn sợ không có cơ hội hay sao?

Ba Trình: “Đúng vậy, sau này còn có thời gian mà.”

Bình Luận (0)
Comment