Lúc Lâm Kiến Quốc nhận được thư Trần Ái Ân gửi thì cơ hội đó cũng đã đến rồi: “Anh vợ tìm được đối tượng quả là tin tốt.”
Sau khi anh vợ có vợ rồi thì sẽ không quấn lấy vợ anh nữa.
Lâm Kiến Quốc hồi âm cho Trần Ái Ân, nói cho cô biết, nhớ để ý nghe tin tức, rất nhanh là cô sẽ nghe được tin tốt thôi.
Đọc được thư của Lâm Kiến Quốc, Trần Ái Ân mừng thầm không thôi. Tin tức của Lâm Kiến Quốc rất linh thông, chuyện giai đoạn mười năm sắp kết thúc, Lâm Kiến Quốc cũng đã biết được từ sớm. Lần đó Lâm Kiến Quốc còn ám chỉ với cô, quốc gia sớm hay muộn cũng sẽ khôi phục thi đại học.
Hiện giờ cũng làm lúc thích hợp để khôi phục kỳ thi đại học rồi.
“Ái Ân, Kiến Quốc nói gì trong thư vậy con?” mẹ Lâm quan tâm hỏi.
“Kiến Quốc bảo con chú ý nghe tin tức mẹ ạ.”
“Vì sao?”
Trần Ái Ân lắc đầu: “Kiến Quốc không nói tỉ mỉ, chỉ kêu con làm vậy thôi.” Trước khi tin tức chính thức được truyền đi khắp nơi, đây chính là bí mật giữa hai vợ chồng cô và Lâm Kiến Quốc.
Không đến mấy ngày sau, quả nhiên từ bộ tuyên truyền của đội sản xuất truyền xuống tin tức tốt. Tin tức này vừa phát ra, các thanh niên trí thức ít nhiều đều vui sướng đến khóc la, bọn họ rốt cuộc cũng có thể tiếp tục học tập, có cơ hội trở về thành phố, trở lại cuộc sống như trước kia rồi.
Lúc này, mẹ Lâm mới biết được ý tứ trong thư mà con trai mình gửi cho con dâu: “Ái Ân à, con… Con chuẩn bị tham gia kỳ thi đại học năm nay à?”
Trần Ái Ân thường xuyên ở nhà đọc sách. Những lúc không cần chăm sóc Dương Dương, cô đều là sách không rời tay.
“Mẹ, con muốn tham gia thi đại học, Kiến Quốc cũng ủng hộ con ạ.”
Nguyên chủ chỉ miễn cưỡng học xong tiểu học, sơ trung tự học một phần, còn nội dung học của cao trung thì hoàn toàn không hề tiếp xúc qua.
Nếu mà là nguyên chủ thì cho dù cô ấy có muốn tham gia thi đại học thì cuối cùng cũng chỉ có thể là mơ ước mà thôi. Nhưng Trần Ái Ân thì khác, cô vốn là một sinh viên, kiến thức cấp ba tuy rằng có quên mất phần nào, nhưng sau khi xem xong những tài liệu, sách vở mà Trần Ái Trạch và Lâm Kiến Quốc chuẩn bị cho cô thì những gì cần nhớ, Trần Ái Ân đều nhớ ra cả rồi.
Tham gia thi đại học lần này, Trần Ái Ân còn rất tự tin ấy chứ.
Sau khi nghe Trần Ái Ân nói như vậy, mẹ Lâm dù không nói tiếng nào, nhưng bộ dáng lại cứ rầu rĩ không vui.
“Mẹ… Mẹ không muốn con tham gia thi đại học sao?” Nếu mẹ chồng cô không ủng hộ thì đúng là rất phiền toái.
Mẹ Lâm cười có chút miễn cưỡng: “Thật ra cũng không phải là mẹ không muốn con tham gia thi đại học. Nếu Kiến Quốc đã ủy hộ con thì bây giờ con tham gia thi đại học để học tập thêm kiến thức, đóng góp cho đất nước cũng là tốt. Nhưng con và Kiến Quốc, vốn dĩ đã chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều rồi. Lỡ như con thật sự thi đậu, thế thì hai vợ chồng con định làm sao bây giờ?”
Tham gia thi đại học đấy, nếu con dâu bà thật sự thi đậu thì chính là thành sinh viên rồi. Mẹ Lâm không rành thế sự, nhưng cũng biết sinh viên rất có giá. Con trai bà chỉ là một người thô kệch đi lính thôi, con dâu mà thành sinh viên rồi thì còn có thể yên phận qua ngày với con trai bà sao?
Kỳ thi đại học được khôi phục, rất nhiều thanh niên trí thức xuống nông thôn không phải cứ thế bỏ về thành phố thì chính là làm ầm ĩ muốn ly hôn. Đội sản xuất của họ cũng không thiếu những trường hợp như vậy.
Nhìn thấy những tình cảnh đó, lại nghe Trần Ái Ân muốn tham gia thi đại học, mẹ Lâm khó có thể không nghĩ nhiều, trong lòng lại càng canh cánh không yên.
Trần Ái Ân cười: “Mẹ, phụ cận nơi Kiến Quốc đóng quân có một khu làng đại học khá tốt.”
Điểm này, Trần Ái Ân đã sớm nghiên cứu qua rồi.
Cô đã gả cho Lâm Kiến Quốc, đương nhiên muốn cùng anh sống chung chứ không muốn sống cảnh hai người hai nơi, tách nhau lâu như vậy mới được gặp. Sau khi gả cho người ta rồi, Trần Ái Ân chỉ muốn làm cô gái nhỏ dính người thôi.
“A?”
Mẹ Lâm ngẩn ra một chút: “Thật thế à?”
“Vâng, Kiến Quốc đã giúp con hỏi thăm qua rồi, từ chỗ anh ấy đóng quân đến làng đại học kia, đạp xe đạp chắc là mất khoảng một tiếng ạ. Nếu hết thảy đều thuận lợi thì chờ kết thúc kỳ thi đại học cho đến lúc nhập học cũng phải kéo dài đến đầu năm sau đấy mẹ. Chuyện duy nhất làm con tương đối không yên tâm chính là, Dương Dương thì làm sao bây giờ?”
Lúc này vẫn chưa có nhà trẻ nào đông ý nhận mấy đứa nhỏ ba tuổi vào, cũng không có học dự thính trước linh tinh gì đó.
Chẳng lẽ cô phải ôm theo Dương Dương đưa tới trường đại học luôn?
“Hơn nữa, năm nay mới khôi phục kỳ thi đại học, người tham gia chắc chắn sẽ rất nhiều. Cấp hai và cấp ba con đều không được học chính thức ở trường lớp mà toàn tự học thôi. Thi thì con sẽ thi, nhưng đậu hay không thì còn chưa nói trước được đâu. Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều.”
Con dâu vì muốn được ở gần con trai bà thêm một chút mà đã tìm hiểu, tính toán rất rõ ràng.
Có đứa con dâu biết nghĩ như vậy, mẹ Lâm còn có gì mà phải lo lắng nữa: “Không được nói bậy, ngày thường con chăm chỉ đọc sách như vậy mà. Thanh niên trí thức trong đội sản xuất chúng ta bây giờ mới tìm sách để ôn tập, con lại đã xem cả mấy tháng nay. Con thi không đậu thì ai có thể thi đậu nữa? Nhưng mà Ái Ân à, cứ thả lỏng đi con, từ từ thôi, đừng tự tạo cho chính mình quá nhiều áp lực. Nếu thực sự không được, năm nay thi không đậu, sang năm ta lại tiếp tục thi, mẹ và Kiến Quốc sẽ cùng nhau ủng hộ con hết mình.”
“Cảm ơn mẹ.”