Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 190

[À đúng rồi, vào lúc cô lâm nguy, bổn hệ thống đã tuyên bố nhiệm vụ chi nhánh: lương thiện là gì?]

Lòng Đường Hoan lập tức dấy lên dự cảm chẳng lành.

"Cậu đừng nói với tôi, mục tiêu của nhiệm vụ máu chó này là khiến Túc Ảnh "vứt dao đồ tể, lập tức thành phật" nhé! Tôi nói cho cậu biết, tôi cự tuyệt làm nhiệm vụ này."

Mỗi người đều có nguyên tắc làm việc riêng hình thành theo hoàn cảnh khác nhau. Một người tốt hay xấu, hoàn cảnh đóng vai trò quyết định. Nếu đằng ấy không hỏi rõ nguyên nhân đã cố gắng khuyên ai đó hướng thiện thì đằng ấy nhất định phải tránh xa người đó ra, nếu không, khi người đó bị sét đánh, đằng ấy sẽ bị liên lụy đấy.

Túc Ảnh đã đi được đến mức này thì chứng tỏ anh tuyệt đối không phải người hiền lành. Bắt anh lương thiện thì chẳng khác nào chặt đi bốn chân và rút sạch răng nanh của một con mãnh thú!

[Đừng nóng vội mà, ta còn chưa giải thích rõ ràng, cô nóng vội như vậy làm gì?]

Đối mặt với một ký chủ rác rưởi bất cứ lúc nào cũng có thể "quăng gánh", hệ thống cảm thấy vô cùng mệt tâm.

[Từ xưa đến nay, ranh giới giữa cái thiện và cái ác đã bao giờ rõ ràng? Có thánh nhân vô cùng lương thiện thì cũng có những người độc ác, trong lòng chỉ tồn tại một tia thiện niệm[1] nhỏ nhoi. Vậy nên, chỉ cần một người còn nguyên tắc và giới hạn cuối cùng thì chính là "thiện". Nhiệm vụ chi nhánh không bắt cô phải biến Túc Ảnh thành thánh nhân, chỉ cần bẻ lại nguyên tác và giới hạn của cậu ấy mà thôi.]

[1]thiện niệm: suy nghĩ/ý nghĩ lương thiện.

Đang mắng khéo tên gấu nhỏ nhà cô không có nguyên tác và giới hạn đấy à?

"Túc Ảnh không có nguyên tắc và giới hạn?" - Đường Hoan cực kỳ không vui.

[Lạm sát kẻ vô tội, trong đó có phụ nữ, trẻ nhỏ và người già mà là người có nguyên tắc và giới hạn cuối?] - Hệ thống không cam lòng yếu thế.

Đường Hoan trầm mặc.

Dùng thủ đoạn tàn nhẫn với kẻ thù thì không có gì đáng trách nhưng lạm sát người vô tội thì... quả thật có chút không được tốt cho lắm.

*

*     *

"Túc gia, vị tiểu thư kia vì đã cố gắng chống đỡ trong rừng mưa nhiệt đới một khoảng thời gian quá dài nên nhiều cơ quan bắt đầu xuất hiện tình trạng suy kiệt, sau này, sức khỏe sẽ luôn không tốt, có khả năng, tuổi thọ cũng không quá dài." - Bác sĩ cân nhắc, cố gắng dùng những từ nhẹ nhàng nhất có thể.

Người đàn ông cao lớn trước mặt bác sĩ chẳng khác nào một vị sát thần, chỉ hơi vô ý chọc giận anh có khi sẽ mất mạng ấy chứ.

"Nếu dùng thuốc tốt nhất để điều dưỡng thì có thể kéo dài tuổi thọ cho cô ấy không?" - Lúc này, móng tay của Túc Ảnh gần như là đâm bục lòng bàn tay.

Bác sĩ cân nhắc một lát, cuối cùng chọn nói ra câu trả lời lấp lửng: "Có lẽ có thể."

Có lẽ có thể = không dám đảm bảo, khả năng "có thể" không cao.

Khi nghe được đáp án này, Túc Ảnh chẳng hề tức giận, chỉ trầm mặc cúi đầu, sau đó rời đi.

Bóng lưng của anh cô độc và tịch mịch, hệt một người đàn ông bình thường khi biết vợ mình không thể sống sâu, trầm mặc đau khổ nhưng vẫn cố ép bản thân trấn định lại.

Nhìn theo bước anh rời đi, bác sĩ đột nhiên cảm thấy người đàn ông làm mưa làm gió này cũng chỉ là một người bình thường.

Túc Ảnh xách theo một xuất cháo trắng đi tới phòng bệnh.

Đường Hoan vẫn đang nằm ngủ trên giường.

Anh khẽ khàng đi vào, đặt cháo lên đầu tủ, sau đó ngồi xuống mép giường, cẩn thận dùng ngón tay vẽ theo từng đường nét trên khuôn mặt cô.

Trong khoảng thời gian này, cô chẳng nói vì sao mình lại thay một "túi da" khác, anh cũng không hỏi.

Tuy chuyện này nhìn đâu cũng thấy quỷ dị nhưng chẳng có gì quan trọng hơn việc cô trở về cả. Cô không chủ động nói bí mật cho anh, anh cũng không tò mò muốn biết.

Chỉ cần cô có thể ở lại là được.

Anh chẳng để ý bất cứ điều gì!
Bình Luận (0)
Comment