Dùng ngón trỏ vuốt nhẹ má Đường Hoan, Túc Ảnh nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc, tựa như đang nhìn bảo bối quý giá nhất trên thế gian này vậy,
Nhìn rồi lại nhìn, đột nhiên, anh cúi đầu....
Nhẹ nhàng hôn cô. Môi anh cứ vậy phủ lên môi cô. Anh muốn làm chuyện này từ lâu rồi, cũng nghĩ tới chuyện này nhiều năm rồi.
Một giọt lệ rơi xuống mặt Đường Hoan.
Cô mở mắt.
Túc Ảnh lập tức trở nên hoảng hốt, lo sợ, sự tuyệt vọng bao phủ toàn bộ cơ thể anh.
Anh ôm tâm lý may mắn, nghĩ rằng cô sẽ không phát hiện nhưng đâu ngờ cô tỉnh dậy đúng lúc này.
Đế Vương làm mưa làm gió thế giới ngầm giờ lại mờ mịt, lúng túng hệt một đứa nhỏ, tay không ngừng run rẩy.
Anh đang sợ hãi.
Lúc trước, sự ghét bỏ của Đường Hoan đối với anh và những câu mắng của cô cứ như một cây kim đâm thẳng vào lòng anh. Hiện tại, anh thật sự rất sợ, sợ đến nỗi không dám đối mặt với Đường Hoan.
Anh sợ phải thấy ánh mắt phẫn nộ của cô, càng sợ nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của cô!
Túc Ảnh hoảng hốt, lúng túng cứ như muốn tìm một khe đất để trốn xuống vậy. Đường Hoan thở dài một hơi, vươn hai cánh tay không quá linh hoạt của mình ra, ôm anh vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về.
Cô tự nhận bản thân chẳng phải người mềm lòng nhưng khi đối mặt với người đàn ông sống nương tựa cùng mình, cô thật sự không nỡ nhìn thấy dáng vẻ tự ti, hoảng hốt của anh.
Anh nên kiêu ngạo ngông cuồng, nên ngạo nghễ liếc nhìn chúng sinh!
"Túc Ảnh, mấy năm nay, là chị có lỗi với em." - Đường Hoan dùng bàn tay cứng ngắc của mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Túc Ảnh.
Ngày thường, người đàn ông cao một mét chín khí thế bừng bừng lúc này lại tựa một con cún lớn, ngoan ngoãn dụi đầu vào cổ Đường Hoan
"Sau này chúng ta không rời xa nhau nữa, được không?" - Túc Ảnh nhỏ giọng hỏi, mang theo vài phần tủi thân.
"Được."
Đường Hoan nghe thấy mình trả lời.
Tuy chỉ có bốn năm nhưng cô vẫn sẽ dốc hết toàn bộ sức lực để ở bên anh!
Đời người là vậy, không phải sao? Luôn đau khổ, cũng vĩnh viễn chẳng được như ý muốn. Việc có thể làm là cố gắng nắm chắc cơ hội trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà thôi.
( truyện được đăng tại: page facebook Diệp Tích Huân. Mọi người có thể vào tường wattpad của Diệp mỗ để lấy link, hoặc cũng có thể tìn trực tiếp trên fb, rất dễ tìm ^^ Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Dạo này Diệp mộ bận quá, không cập nhật thường xuyên được cả hai bên. Diệp mỗ vẫn chú trọng bên fb hơn. ^^ Ăn cắp hoành hành quá mà!)
*
* *
Tĩnh dưỡng ở bệnh viện một thời gian, cuối cùng Đường Hoan cũng xuất viện.
Túc Ảnh mang cô về nơi mà họ đã từng sinh sống. Cách bài trí trong nhà không có quá nhiều khác biệt, chỉ thêm vài bồn hoa diên vĩ màu xanh trên ban công.
Đường Hoan cảm thấy loài hoa này cực kỳ xinh đẹp nhưng lại không biết, ý nghĩa của hoa diên vĩ màu xanh chính là: yêu đến tuyệt vọng.
Từ lúc xuất viện, thể trạng của Đường Hoan vẫn luôn yếu ớt, một tháng thì đến hai mươi mấy ngày cô đều bị cảm, nhẹ có, nặng cũng có. Nhiều khi, cô chỉ đứng trên ban công tưới hoa, thưởng thức hoàng hôn tầm mười lăm phút mà cũng đã bị cảm rồi.
Sức đề kháng của cô kém đến mức gần như ngày nào Túc Ảnh cũng sống trong khủng hoảng.
Anh sợ bệnh tình của cô trở nặng, khiến cô rơi vào tình trạng nguy kịch, sợ chỉ sơ sẩy một chút, cô sẽ bốc hơi, biến mất trước mắt mình.
"Chị không muốn uống thuốc bắc[1]." - Nằm trên giường, Đường Hoan đắp một cái chăn khá dày. Cô xoay đầu đi, không chịu uống thuốc.
Nếu biết dùng công đức chỉ đổi được loại tuổi thọ chất lượng thấp và phải uống nhiều thuốc bắc thế này, cô thà chết còn hơn.
Túc Ảnh nghe vậy, trầm mặc cúi đầu.
Anh không hề mở miệng khuyên cô uống thuốc, chỉ yên yên tĩnh tĩnh ngồi đó, tựa như bị vứt bỏ vậy.
Lại là chiêu khổ nhục kế này!
Đường Hoan tức đến mức ngồi bật dậy, sau đó cầm bát thuốc trên tay Túc Ảnh, ngửa cổ uống cạn.
[1]中药 (trung dược): thuốc sử dụng trong đông y của Trung Quốc. Bên mình dùng từ "thuốc bắc" để gọi những loại thuốc này và cũng để phân bietj với "thuốc nam" (các loại thuốc y học cổ truyền Việt Nam)