Nữ Phụ Tiên Lộ Từ Từ

Chương 139

Trần Lam sau khi tiếp thu lượng tri thức từ ngọc giản truyền tải, hai mắt từ từ mở ra mang theo một loại mông lung mơ hồ.

" Từ từ tìm hiểu công pháp, nguyên thần công pháp rất khác biệt so với luyện khí công pháp, nếu có thắc mắc cứ việc hỏi ta." Mộ Ly vừa nói, từ trong không gian lấy ra một loại trái cây đỏ mộng.

" Đây là Nhiệt Viêm Quả, nếu bình thường ăn vào rất dễ bị đốt cháy máu huyết, nhưng trong thời tiết lạnh như vậy nó sẽ giúp ngươi giữ ấm cơ thể." Trần Lam tiếp nhận từ Mộ Ly Nhiệt Viêm Quả, màu đỏ mộng nước rất giống quả anh đào, mùi hương dịu nhẹ nhưng chỉ cần hít vào liền cảm thấy cơ thể ấm lên.

" Tiếp tục cố gắng, có gì cứ hô gọi ta." Mộ Ly mệt mõi biến mất trước mặt Trần Lam.

Nhìn thấy Mộ Ly thần kỳ biến mất một màng, Trần Lam đối với Mộ Ly càng thêm sùng bái.

Lắc mình đi vào trong không gian, Mộ Ly nho nhỏ thân thể chạy đến phản tổ chi tuyền bên kia.

Từ lúc Mộ Ly dùng thần thức đi vào không gian ngọc thạch, nàng phát hiện huyết mạch run động khi thần thức nàng lướt qua linh tuyền, điều này là chưa có từ trước đến nay.

" Rốt cuộc là việc gì." Mộ Ly nhìn xuống dưới khuôn mặt mèo của mình, khó hiểu lẫm bẩm.

Mộ Ly đứng cạnh bên linh tuyền, huyết mạch càng trở nên sôi sục như thèm khát thức ăn lâu ngày.

Mộ Ly một chân thử đặt xuống hồ, một cổ nhiệt lưu mảnh liệt chảy dọc thân thể.

Đây là lần thứ nhất nàng cảm nhận lại được loại cảm giác này sau khi lần đầu thức tỉnh huyết mạch, điều này khiến Mộ Ly hưng phấn nhưng nàng phải quan sát cẩn thận.

Mộ Ly thân mèo bơi xuống linh tuyền, nhiệt lưu mãnh liệt chảy dọc thân thể Mộ Ly, nhưng nó không đau đớn như lúc kích hoạt huyết mạch.

Mộ Ly thần thức quan sát huyết mạch của mình, ngoài nhiệt lượng sôi sục lên nhưng Mộ Ly vẫn không thấy điều gì thay đổi.

Thần thức lại phóng to quan sát huyết dịch, các tế bào bên trong đang dần chuyển sang màu ngân bạc, điều này cho thấy chúng đang chậm chạp thay đổi cấu trúc huyết mạch của nàng, hay nói cách khác là nó đang bị biến dị.

" Lực lượng này, chẳng lẽ là thời không lực lượng." Mộ Ly nhíu mày suy nghĩ.

Mộ Ly một mực ngâm mình trong linh tuyền mấy tiếng đồng hồ, khi nghe đến bên ngoài tiếng hô hoán thì mới từ trong quan sát tỉnh lại.

" Hô."

Mộ Ly từ trong linh tuyền nhảy ra, thần sắc nàng có tinh thần hơn rất nhiều, điều đặc biệt là tu vi nàng đã trở về luyện khí kỳ tầng tám.

" Phản tổ phản tổ, không ngờ bị giam mười nghìn năm lại được nghịch thiên cơ duyên như vậy." Mộ Ly quan sát bản thân một vòng, trong mắt không thoát khỏi vẻ hưng phấn.

" Tất cả chỉ do ta suy đoán, cẩn phải quan sát một thời gian mới có thể đưa ra quyết định." Mộ Ly cố lấy bình tỉnh, nhảy ra khỏi không gian gặp Trần Lam. Lấy Mộ Ly tính cách, khiến nàng hưng phấn như vậy chắc chắn không phải việc tầm thường, phải biết phản tổ là cơ hội để yêu tộc có thể thức tỉnh huyết mạch của tổ tiên, nó không phải là thứ mà thần thú có thể so sánh.

Trần Lam nhìn Mộ Ly đi ra, ngạc nhiên nhìn Mộ Ly nói.

" Sư phụ, ngươi tại sao lại thay đổi khác trước."

Mộ Ly không giải thích mĩm cười, nếu đổi lại là người khác sẽ không phát hiện mao nhung bên ngoài nàng có thay đổi, nhưng đổi lại một người có tinh thần lực cao bao sinh như Trần Lam thì lại khác.

" Thế nào, đã hiểu rõ." Mộ Ly duỗi mình như một con mèo lười nhát, sau đó nhảy lên vài Trần Lam hỏi.

" Ưm, đệ tử đã hiểu được một phần nhập môn, nhưng những thông tin phía sau rất cao thâm khó hiểu." Trần Lam gật đầu, hai má ửng đó vò đầu ngại ngùng nõi

" Không cần lo xa, trước hết chúng ta chỉ cần cảm nhận linh khí là được." Mộ Ly nhìn ửng đỏ hai má Trần Lam, mắt mèo bên trong như có âm mưu quỷ kế gì vừa mới nghĩ ra.

" Tốt rồi, trước hết tìm một góc ngồi tĩnh tâm, cố gắng trong một ngày có thể câu thông thiên địa linh khí mới thôi." Nghe theo Mộ Ly chỉ dẫn, Trần Lam tìm đến một góc an tĩnh, thân ngồi thiền xuống tĩnh tâm.

" Cố gắng không để những suy nghĩ pha tạp, điều cần làm là mở lòng ra, hô gọi xung quanh thiên địa linh khí."

Mộ Ly đã từng trải qua một lần nhập môn nên biết rõ những khó khăn trong quá trình, thời gian của cả hai quá ngắn ngủi, Mộ Ly phải giúp đỡ Trần Lam nhiều hơn nữa.

Trần Lam trong đầu xuất hiện rất nhiều hình ảnh suy nghĩ, nghe Mộ Ly thanh âm đầu óc hắn như thanh linh sảng khoái, mọi hình ảnh chỉ còn là một bóng tối đơn thuần.

Tích tắc, thời gian nhẹ nhàng trôi qua, Trần Lam tầm nhìn chỉ là một bóng tối đen kịt, tiếng gió lạnh của hàn khí dày đặc khiến hắn có thể nghe rõ rành mạch, dần dần như ẩn như hiện lại tìm ra manh mối quỷ tích của những hàn khí này.

Trần Lam nhỏ yếu thân thể bắt đầu căng cứng do ngồi quá lâu, nhưng bản thân Trần Lam lại không cảm thấy đau đớn này, bởi vì hắn đã bước vào cảnh giới vong ngã.

Chớp động, một ánh sáng bổng loé lên như đom đóm thấp sáng trong màn đêm. Khi thời gian mỗi lúc một nhanh trôi qua, Trần Lam cảm nhận được đầy trời thiên địa linh khí.

Nhìn Trần Lam mừng rỡ ra mặt như vậy, Mộ Ly biết hắn đã thành công.

" Trước hết không cần hấp thu chúng, ngươi phải cố gắng cùng thiên địa linh khí thân cận, khi ngươi có thể điều khiển chúng như tay chân mình, thì lúc đó hãy hành động."

" Điều này sẽ giúp ngươi về sau rất nhiều trong việc điều khiển linh khí cũng như thần thức." Mộ Ly một bên trấn an Trần Lam vội vã, đối với một người không có thiên phú như Trần Lam, Mộ Ly cần phải cẩn thận từng bước cho tiền đồ sau này của hắn, cũng như đặt ra yêu cầu nhiều hơn so với Tinh Vân.

Trần Lam nữa tỉnh nữa mê, nhưng vẫn làm theo Mộ Ly cách nói, nhưng hắn không biết bởi vì Mộ Ly cẩn thận khiến cho khoản cách giữa hắn và thiên tài gần hơn trong gan tấc.

Trần Lam không biết phải làm sao để thân cận với thiên địa linh khí, Mộ Ly bên ngoài cũng không chỉ dẫn thêm, bởi vì mỗi người phải tìm ra một lối đi riêng cho bản thân mình, không phải lúc nào Mộ Ly cũng ở bên cạnh chỉ dạy hắn.

Trần Lam mê mang làm theo bản tính, điều mà hắn muốn từ trước đến nay chính là được chơi đùa cùng với bạn bè đồng lứa, nhưng những năm qua không ai quan tâm đến hắn, thậm chí là không đếm xĩa tới hắn khiến cho hắn luôn có một loại khác khao cần được quan tâm, cần được chăm sóc.

Mộ Ly không biết Trần Lam đang làm những gì, nhưng nhìn trên mặt hắn nàng có thể thấy rõ tiểu đồ đệ của mình đang rất vui vẽ, miệng mĩm cười như rất sung sướng.

" Hajz" Mộ Ly nhìn hắn không khỏi thở dài, Mộ Ly biết cảm nhận của hắn, nàng ít nhất cũng đã trải qua cảm giác này khi còn ở cô nhi viện kiếp trước.

" Ngươi phải mạnh mẽ vượt qua, bởi vì chỉ có bản thân ngươi mới làm được điều đó, không ai có thể giúp ngươi vượt qua tổn thương tình cảm được." Mộ Ly nhỏ giọng chỉ có mình nàng nghe được, nếu hắn đã là đồ đệ của nàng, thì phải mạnh mẽ và kiên cường như nàng.

Mộ Ly đặt lên kì vọng rất nhiều lên Trần Lam, và dường như hiểu được điều đó, Trần Lam rốt cuộc thành công cùng thiên địa linh khí thân cận.

Trần Lam tầm mắt tụ tập dày đặc thiên địa linh khí, khi hắn chuyển động ý nghĩ, thiên địa linh khí tụ thành một bông hoa cúc, lại một ý niệm chúng lại biến thành một con thỏ xinh xắn đáng yêu.

Cảm thấy mọi chuyện thuận lợi trong tầm tay, Trần Lam bắt đầu dẫn dắt thiên địa linh khí vào trong đại não bên trong.

Không một tia khán cự, thiên địa linh khí cứ thế mà nhập vào đại não, theo tích luỹ mỗi giờ trôi qua, khiến bên trong đại não hình thành một tiểu ao ý thức hải.

Bước cuối cùng cũng đến, linh hồn nguyên thần cùng băng lam thố từ từ bay xuống ý thức hải, từ từ được dòng chảy linh hồn lực cọ rữa, tẩy trần đi những tạp chất của thời gian tích tụ.

Trần Lam đầu óc trở nên thanh linh thư sướng, sau khi hoàn thành bước cuối cùng, hai mắt mở ra tràn đầy linh cơ tinh thuần.

Một tia hồng quang loé sáng giữa hai mắt Trần Lam, mọi cảnh tượng trước mắt hắn càng thêm chân thực rõ ràng.

Phá Huyễn Chi Mâu lần đầu cứ thế thi triển, Trần Lam dừng lại ở một góc, sau đó nhanh chóng thu hồi thần thông, ôm đầu khó chịu.

" Đã phát hiện sao, nhanh chóng hồi phục chúng ta cần tìm hiểu bên trong nguyên nhân." Mộ Ly nhìn Trần Lam như vậy nhưng lo lắng mặt khác lại mĩm cười.
Bình Luận (0)
Comment