" Tên điên đó!!! " Hạ Tuyết dậm chân xuống đất, muốn tìm xung quanh có gì để đạp đổ không.
" Biến thái, khốn nạn!!! " Cô tiếp tục chửi bới, cuối cùng vuốt tóc ra sau đầu. Quay lại cô bắt gặp ngay ánh mắt tròn xoe và có phần kinh hãi của gia đình mình. Lúc này cô mới chú ý tới vẻ ngoài thất thố cùng điệu bộ doạ người mà mình đang mang... Khẽ trấn tĩnh, cô bước lại chỗ Daisy, cúi xuống từ tốn nói:
" Daisy, nghe cho rõ đây, trong thời gian này em phải thật bình tĩnh, hiểu không? Đợi chị một năm thôi, chị sẽ cứu em và các con ra, em hiểu chứ? "
Daisy cả kinh, hoang mang của cô lại chồng lên hoang mang khác. Cô ngập ngừng nói với Hạ Tuyết:
" Tỷ, em chưa bao giờ thấy tỷ lo lắng như vậy! Rốt cuộc cha của bọn nhóc là ai vậy? Sao có thể khiến một người như tỷ lo lắng đến thế? "
" Tỷ xin lỗi, Daisy, tỷ không thể trả lời em vấn đề này được. Người đàn ông đó là một kẻ vô cùng nguy hiểm và phức tạp. Bây giờ điều tỷ cần là sự tin tưởng tuyệt đối ở em, điều này em làm được không? "
" Ưhm!!! "
Daisy không hề nghĩ ngợi gì mà gật đầu, trong ánh mắt xanh lục kia là sự tin tưởng tuyệt đối. Vừa là đối với ân nhân vừa là đối với một người thân tiết của chính bản thân mình....
10 phút trôi qua, Dương Hạ Tuyết bước ra khỏi khu nhà. Chiếc Roll Royce của Mặc Lãnh Phong vẫn còn chờ ở đó, hắn đứng cạnh Cận Nhiên bên mui xe, bình thản hút thuốc, mặt mày suy nghĩ đăm chiêu. Hạ Tuyết bước đến hắn cũng không có nhiều biến đổi, chỉ nói:
" Lên xe... "
Hạ Tuyết nắm tay Lam Thiên và Tử Y quay ra nhìn Daisy bên cạnh, thấy cô được Chung Cận Nhiên dẫn đến một chiếc xe khác thì gật đầu, ý bảo cô hãy đi theo hắn. Daisy hiểu ý cũng ra hiệu rồi bước vào chiếc Roll Royce còn lại. Hạ Tuyết lúc này mới rời mắt, bước vào trong xe. Nhưng khi đi qua Mặc Lãnh Phong, cô cúi đầu ghé sát vào vai hắn, nghiến răng:
" Nếu cô bé đó xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ bẻ gãy chân anh! "
Mặc Lãnh Phong nhìn lướt qua vai Hạ Tuyết ngay giây phút cô bước vào xe. Dưới ánh sáng của một ngày thu ảm đạm, màu mắt hoàng hôn của hắn lại tuyệt nhiên thách thức một cách đẹp đẽ.
....
" Tiểu thư, toàn bộ của cô đây ạ!!! Chúc cô một ngày tốt lành! "
Toán người chào hỏi Hạ Tuyết một cách đàng hoàng rồi bước ra khỏi cửa. Bây giờ trong phòng khách biệt thự chất đầy những thùng lớn, nhỏ bao gồm : đồ dùng cá nhân, quần áo, tranh ảnh, đĩa phim,v...v và một con chó Samoyed khổng lồ trắng muốt đang ngồi trên đống đồ vật.
"Kevin, xuống đi!!! " Dương Hạ Tuyết làm hiệu ra lệnh, con chó cũng nghe lời mà nhảy cẫng lên cẳng chân mảnh khảnh của Hạ Tuyết. Hạ Tuyết cúi xuống vuốt ve đầu đó rồi nhìn hai đứa trẻ đang đào bới lung tung trong đống đồ ngổn ngang, chất chồng mà cau mày hỏi:
" Hai đứa làm gì vậy? "
Lam Thiên và Tử Y không ngẩng đầu nhìn cô, hai cái bóng nhỏ bé cứ chui rúc trong đống đồ rồi vừa tìm vừa nói:
" Đồ của bọn con, đồ chơi, sách báo rồi cả tư liệu cho công thức Hoá mới nữa...!!! "
Lam Thiên vừa dứt lời thì từ trong đống đồ. Tử Y lôi ra một thùng các tông to đùng rồi chỉ vào nó, khuôn mặt hớn hở tột cùng với anh trai mình...
" Trời ạ!!! " Hạ Tuyết lắc đầu hết cách, ai đời hai nhóc con 6 tuổi lại đi tìm một quyển công thức Hoá học. Nếu ngày đó có ai hỏi Hạ Tuyết có sinh ra được hai thiên tài hay không cô sẽ nói đó là điều hoang đường nhất mà cô từng biết. Thấy hai đứa trẻ cặm cụi, Hạ Tuyết thấy mình cũng không thể lười biếng, cô sắn tay, nhấc các thùng các tông lên, không quên quay lại nói:
" Vậy mấy đứa giúp mẹ dọn dẹp một chút đi!!! "
Những thùng các tông lớn nhỏ dần được chuyển lên lầu hai, những bàn tay liên tục luân chuyển. Bước chân của ba người cứ rầm rộ, thi thoảng lại có chú chó chạy nhảy xung quanh. Không khí lao động cũng vui vẻ hoà hợp, thoạt tiên đã sống động căn biệt thự vốn ảm đạm suốt những năm qua này.
Lúc món đồ cuối cùng được xếp ngăn nắp ở trên kệ tủ, Hạ Tuyết mới vươn vai, nhìn đồng hồ treo tường đã 7h tối, cô mới thở phào một hơi. Cúi xuống, dặn dò các con:
" Thôi, mấy đứa mau chuẩn bị đi ngủ đi, trời tối muộn rồi! "
" Vâng ạ!!! " Hai đứa nhóc ngoan ngoãn nói rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh chuẩn bị. Hạ Tuyết thấy công việc của mình đã xong liền cất bước đi ra ngoài, nhưng đến nửa đoạn hành lang cô chợt nghe thấy tiếng chân hớt hải theo sau. Quay lại Hạ Tuyết thấy Tử Y chạy lon ton theo cô, tay quơ loạng quạng:
_
Mẹ... mẹ ơi!!! _"Sao vậy con? " Cô quay đầu, cúi xuống nhìn con gái, bất chợt cô bé đặt vào trong tay cô một chiếc đĩa nhựa mỏng, đoạn chỉ tay:
_
Con thấy nó trong thùng đựng tài liệu... Con nghĩ nó của mẹ_Ánh mắt Hạ Tuyết dừng theo chiếc đĩa trên tay Tử Y chợt dao động, tuy chỉ một lát mà thôi. Cô nhanh chóng đón lấy chiếc đĩa, tuy nhiên không phải đón lấy mà trong phút giây đó như giật lại thì hơn. Nếu để ý có thể thấy cả sự khẩn trương nhanh chóng trong đó. Đoạn cô ngước lên, cười:
" Mẹ cảm ơn, con mau ngủ đi!!! "
" Ưm!!! " Tử Y gật đầu, không chút nghi ngờ cô bé chạy về phòng, để mặc Dương Hạ Tuyết đơn độc trên dãy hành lang với khuôn mặt ngày một xấu đi rất nhiều.
***
Ngón tay thon nhỏ của Hạ Tuyết vuốt ve chiếc đĩa nhựa như một báu vật. Từ từ một vòng lại một vòng, như thể muốn tua ngược nó. Hạ Tuyết mím môi, đôi mắt sương mù đau khổ nhắm lại. Thật lâu, rất lâu sau đó nó mới mở ra, tràn ngập quyết tâm. Hạ Tuyết đứng dậy đến chỗ ban công ngoài hiên, Kevin vẫn nằm ngoan ngoãn ở đó cũng ngước lên nhìn cô. Hạ Tuyết ra hiệu cho Kevin, con chó cũng ngoan ngoãn im lặng. Lúc này cô mới thở phào, ngó đầu ra ngoài, quả như dự đoán của mình cửa phòng ban công Mặc Lãnh Phong vẫn mở. Cô nhanh chóng lấy đà, một cú nhảy cao vọt rồi cẩn thận đáp xuống lan can bên cạnh.
Căn phòng tối om, Hạ Tuyết không thể nhìn nên chỉ có thể dựa vào xúc giác tìm đến chỗ bàn làm việc của hắn rồi vặn núm mở đèn.
Ánh sáng vàng chiếu rọi căn phòng mang phong cách Baroque, nhưng Hạ Tuyết chẳng có tâm tư mà tìm hiểu nghệ thuật. Hạ Tuyết biết vì sợ cô liên lạc với thế giới bên ngoài, Mặc Lãnh Phong đã huỷ bỏ toàn bộ các thiết bị điện tử, thậm chí là cả tivi cũng không thể dùng được, tuy nhiên trong phòng làm việc của hắn nhất định phải thiết bị nào đó. Và quả thật, một chiếc laptop đang nằm ngay ngắn trên mặt bàn. Hạ Tuyết vội vàng bước đến, ngồi xuống bàn làm việc.
Mở máy tính, tra đĩa vào ổ, cả quá trình tốn chưa đến năm phút. Ngay sau đó màn hình bật sáng, hình ảnh hiện lêm của một cô bé tuổi tầm 13, 14 xuất hiện. Cô bé có mái tóc màu bạch kim lấp lánh và đôi mắt màu sương mù ngời sáng, chiếc váy kẻ caro dài tới đầu gối đang trừng mắt nhìn máy quay:
" Tâm ca, anh tắt đi, em cảnh cáo đấy!!! "
Máy quay rung lên, có tiếng cười giòn tan vui vẻ, Hạ Tuyết bị hắn cười cho xấu hổ chạy đi mất tăm. Người cầm máy quay càng được đà, tất tả chạy theo, vừa chạy vừa đùa:
" Tiểu Tuyết Nhi, đừng ngại. Em mặc váy đẹp mà, ấy dừng lại!!! "
Cô bé trong máy quay bị người quay phim đuổi kịp, cuối cùng không còn cách nào chỉ biết lấy tay luống cuống che máy quay, rồi cứ lấy tay đập vào người cầm máy:
" Tâm ca, đừng trêu em nữa. Tắt máy đi! "
" Ầy, Tiểu Tuyết Nhi đỏ mặt kìa, hiếm thấy quá ta "
Cô bé mặt đỏ như trái cà chua, càng nhìn càng đỏ lựng. Thẹn quá cô bé kêu lớn, càng hờn dỗi dùng lực đánh vào tay người kia:
" Tại anh hết... nếu không phải sinh nhật anh còn lâu em mới mặc. "
" Ừ...ừ...!!! " Người cầm máy cười cười một lúc, bàn tay vừa cầm máy quay vừa gạt tay cô bé kia ra. Bỗng từ đằng xa có một tiếng hô lớn, là giọng đàn ông ồm ồm, phá tan trận cãi vã nho nhỏ:
" Hai đứa, cãi nhau ít thôi. Tâm Nhi, mau lại đây, bữa tiệc bắt đầu rồi! "
Ngay sau đó là hình ảnh một người đàn ông trưởng thành có mái tóc bạch kim đang vẫy vẫy tay với họ. Mặc dù người đàn ông kia ở phía xa nhưng khí khái bất phàm cộng đẹp đẽ thì lại không thể sánh bằng:
" Vâng, bá bá " Người cầm máy quay đáp nhanh gọn, chiếc máy quay được lập tức đặt ngay ngắn tại một nơi nào đó. Cô bé cười vui vẻ, đưa tay để cho người cầm máy quay nắm lấy. Trong trang viên nhỏ nhỏ, hình ảnh cậu thiếu niên với vóc dáng cao thẳng, nụ cười ôn hoà thấm đượm không gian đang nắm tay cô bé con chạy vút vào khoảng sân bên cạnh. Tất cả như một bức tranh tĩnh lặng, say đắm lòng người....
Hạ Tuyết nở nụ cười nhẹ nhõm, đây là video mừng sinh nhật lần thứ 16 của Lục Tâm. Khi đó anh bắt cô mặc váy, đi giày hồng cho anh xem, bảo đó là món quà tuyệt nhất cô có thể dành cho anh. Làm Hạ Tuyết cô thức dậy từ 7h sáng, chọn đủ váy áo để cho anh một bất ngờ. Lúc ấy cô xấu hổ muốn chết, còn anh thì như cá gặp nước, rõ biết cô ghét mặc loại quần áo này còn chụp hình, quay video, lưu vào đĩa bảo sau này xem lại. Nhưng giờ, anh thì chưa một lần xem được nó, nhưng cô thì trở thành chủ nhân của chiếc đĩa này. Thậm chí sau bao nhiêu năm, cô vẫn giữ chiếc đĩa.
Hạ Tuyết tiếp tục nhoẻn miệng. Cái chết của anh là một điều đau buồn nhưng không phải những ký ức về anh là xấu. Chúng rất đẹp, anh là tác giả của những ngày tuổi hồng nơi cô, là quá khứ đẹp đẽ, tươi vui nhất sau ngày mẹ cô ra đi. Anh rất tuyệt, vui tính và dịu dàng. Nghĩ về anh, Hạ Tuyết tự cảm thấy đó là một điều hạnh phúc...
" Đang cười ngơ ngẩn gì vậy? "
Giọng nam trầm khàn phá tan không khí xúc động trong lòng Hạ Tuyết. Không suy nghĩ, cô vội bật dậy với khí thế kinh người. Ngoài cửa phòng, Mặc Lãnh Phong trong bộ âu phục màu ghi, trên tay hắn vẫn còn cầm chiếc cặp tài liệu đi làm đang đứng đó. Mái tóc không vuốt keo loà xoà che đi con ngươi màu tím, nhưng cái màn đêm bí ẩn ấy vẫn không ngừng bao bọc lấy hình ảnh cô.
"Anh về rồi!!! "
Hạ Tuyết nói bằng chất giọng bình thản, cô cũng không có nhiều biến hoá, chỉ từ từ rút đĩa ra khỏi ổ. Tuy nhiên trong lòng cô lại đầy nghi hoặc. Bây giờ mới có 8h tối, bình thường Mặc Lãnh Phong sẽ về nhà khoảng 10h đêm hoặc thậm chí có hôm không về, hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào sao hắn lại ở đây?
Nghĩ vậy cô bèn dò hỏi:
" Anh về sớm? "
Sắc mặt hắn cũng bình thản như Hạ Tuyết, nhưng chất giọng lại có gì đó trêu ngươi:
" Nếu không về sớm thì sao có thể bắt được con chuột nhắt chui lủi chứ? Cô nói đúng không? "
Hạ Tuyết cau mày, biết hắn muốn ám chỉ mình chỉ là con chuột nhắt nên không thèm trả lời. Lại thoải mái ngồi lên ghế, ngả người ra sau, nhắm mắt thư giãn:
" Dù sao anh cũng bắt được tôi rồi. Anh tính làm gì? Cưỡng hiếp hay tra tấn? Sáng tạo chút đi!!! "
Hạ Tuyết luôn nghĩ đằng nào cũng đã bị phát hiện rồi, cứ quang minh chính đại mà đối diện đi.
Mặc Lãnh Phong cười khẽ, hắn tiến lại chỗ Hạ Tuyết đang thư thái rồi ngồi lên bàn. Tay đan vào nhau, hắn nói thật nhẹ, âm điệu đủ để cả hai nghe được:
" Tôi không bao giờ dùng một trò hai lần! "
" Thật sao? " Hạ Tuyết vẫn tiếp tục nhắm mắt...
" Tuy nhiên tôi cần chiếc đĩa đó! "
" Anh cần nó??? " Hạ Tuyết trố mắt, đôi đồng tử mở ra rồi nheo lại có chút căng thẳng. Tuy nhiên cô đã nhanh chóng phản biện lại một cách cẩn thận:
" Anh cần xem mấy thứ nhạy cảm này làm gì? "
" Nhạy cảm? " Hắn khó hiểu hỏi lại
" Ồ, anh không biết sao? " Hạ Tuyết nói thản nhiên, cả người ngả trên ghế làm việc, khuôn miệng trễ nải đùa cợt khiến người ta dễ có ý nghĩ thật xấu xa:
" Là tôi nói mấy bộ phim xxx đó! "
Mặc Lãnh Phong nhướn mi, rõ ràng đã lộ vẻ không tin lời cô. Phim đen, cớ thoái thác lãng xẹt gì vậy?Gác tay lên cằm, hắn hỏi lại:
" Vậy cô sẽ xem một bộ phim nhạy cảm rồi làm bộ mặt xúc động đó? "
Xúc động- Hạ Tuyết ngớ người. Hắn đứng đó đã lâu như vậy rồi sao? Một tiếng cũng chẳng thể kêu lên à? Nhíu mi tỏ vẻ không hài lòng, Hạ Tuyết tiếp tục vở kịch:
" Hai diễn viên rất nhập tâm, tôi thấy các tư thế thật mới lạ, nhất thời biểu lộ cảm xúc mà thôi, không được sao? "
Mặc Lãnh Phong càng cau mày, lời nói dối hoàn hảo nhưng lố bịch đủ để hắn có chết cũng chả tin nổi. Đoạn hắn chỉ vào cái đĩa nhựa trên tay Hạ Tuyết mà nói:
" Mở nó ra!!! "
Hạ Tuyết không ngoài dự đoán của mình bèn cười cười:
" Sao vậy, một bộ phim đen làm Mặc tiên sinh hứng thú vậy sao? Hay ông già, anh dạo này không được gặp phụ nữ? "
Sắc mặt của Mặc Lãnh Phong vẫn không cảm xúc như vậy. Nghiêm túc nhìn cô, hắn lặp lại một lần nữa:
" Mở nó lên....!!! "
Sự cứng đầu từ hắn khiến Hạ Tuyết rất không vui. Sao hắn cứ phải tham gia vào cuộc sống riêng của cô vậy. Bỏ đi không được sao? Nghĩ đến đây cô bèn gằn giọng:
" Mặc Lãnh Phong anh không có quyền đòi hỏi tôi. Tài sản riêng của tôi không phải là của anh. Hay.... "
" Anh nghĩ tôi ở sau lưng anh làm chuyện mờ ám! "
Con ngươi tím sáng lấp lánh lên trong căn phòng. Mặc Lãnh Phong nhìn chằm chằm cô, không trốn tránh, nói thẳng:
" Đúng, tôi không tin cô! "
" Ra là vậy! "
" Cho nên bây giờ hoặc tôi cưỡng chế ép cô giao ra vật đó. Hoặc đích thân cô cho tôi thấy nội dung. Nếu cô trong sạch như cô nói, tại sao còn phải giấu diếm? "
Ánh nhìn hắn trao cho cô thật thâm thuý, như thể chực chờ cô sơ sẩy rồi tóm gọn. Hạ Tuyết cũng trao cho hắn một cái nhìn như vậy, giữa bọn họ là sự căng thẳng quen thuộc càng lan rộng. Thậm chí nó đã trở thành một thói quen giao tiếp giữa hai người, ai cũng muốn thử xem ai sẽ đầu hàng trước.
" Được thôi! " Hạ Tuyết đáp ngắn gọn, đoạn cô đặt chiếc đĩa vào trong ổ máy tính trước sự quan sát của Mặc Lãnh. Ngay sau đó cô ngả người ra đằng sau, nhắm mắt lại, trở về vị trí ban đầu.
Màn hình trắng xoá lên, có những âm thanh nho nhỏ, rộn rã phát ra, ngay sau đó là những đoạn đối thoại:
" A... sâu một chút nữa thôi! Ấy đừng có động vào chỗ đó mà! "
Những thanh âm cuồng bạo, dâm dục vang lên, hình ảnh hai con người loã lồ ôm cứng lấy nhau đập thẳng vào tầm mắt người xem. Khỏi cần kiến thức chuyên sâu cũng biết là loại phim không chính đáng. Dương Hạ Tuyết lúc này mới mở mắt, cười thích thú nhìn vào bộ mặt đen sạm của ai kia, đoạn lại hướng mắt về phía hai thân thể trần trụi trong màn hình mà cười:
" Thế nào, chẳng phải rất tuyệt vời sao? "
Hạ Tuyết cười đầy nguy hiểm còn vẻ mặt của Mặc Lãnh Phong càng thêm khó coi đến dị dạng, bởi một nhẽ trước mắt hắn không phải là thứ phim ảnh đồi truỵ bình thường.
Trong hình là hai người đàn ông một to một nhỏ đang quấn lấy nhau. Người đàn ông to lớn xăm mình nằm phía dưới không ngừng phát ra những tiếng ồm ồm thích thú, người đàn ông nhỏ con thì sắc mặt vô cùng thích thú đang gấp rút ra vào cơ thể người đàn ông to lớn. Khung cảnh nhạy cảm ấy dần làm cho không khí trong phòng càng thêm đen tối.
Hạ Tuyết ngồi trên ghế, trông như thẩm phán quan toà, nhàn nhã nói:
" Tôi nghĩ có ai đó nợ tôi một lời xin lỗi! "
Mặc Lãnh Phong vẫn im lặng...
" Anh có muốn xem nữa không. Tôi có cả một bộ sưu tập cơ đấy! "
Hạ Tuyết không nói dối, cô cười còn tươi hơn cả khi nãy. Dù sao cô cũng đã đụng chạm tới mấy thể loại này, bản thân cũng lấy làm thích thú, nếu không nói là ám ảnh. Thậm chí sau khi sinh con, cô vẫn lén lút sưu tập mấy đĩa phim và sách truyện thể loại này.
Mặc Lãnh Phong bây giờ mới quay ra nhìn cô, ba giây, bốn giây, năm giây rồi một phút. Một biểu cảm mới mẻ bỗng xuất hiện trên gương mặt hắn. Đó là vẻ ngoài tức giận mà không thể biểu lộ, khó xử mà không thể nói ra, bởi không những hắn đã không thể lật tẩy được cô, lại còn phát hiện được thêm nhiều thứ nữa. Khuôn mặt méo mó như tranh trừu tượng ấy khiến Hạ Tuyết không nhịn được, bật cười phá lên. Cô cười đến đau bụng phải ôm chặt, sắc mặt của Mặc Lãnh Phong càng thêm trầm đến đáng sợ, càng thêm chọc cô cười lớn. Hắn cau mày, mãi mới nói:
" Đừng có cười nữa!!! "
" Ha.... nhưng mà tôi không dừng được, ông già mặt anh lố bịch quá! Hô hô... "
Khuôn mặt cười tươi đến quái dị của Hạ Tuyết khiến hắn có cảm giác như có một ai đó đá hắn một cái xuống vực, vô cùng nhức nhối. Người phụ nữ này đang cười nhạo hắn, cười nhạo sự khó xử của hắn. Còn chưa có ai ở bên cạnh hắn mà dám làm như vậy cả. Muốn cứu vãn mặt mũi, hắn lên tiếng:
" Dương Hạ Tuyết đủ rồi. Cô xem lại mình đi, coi mấy thể loại như thế này! "
Hạ Tuyết liếc mắt cũng thấy được sự khó xử của hắn, rõ ràng thẹn quá hoá giận mà còn bày dặt. Cô thừa biết Mặc Lãnh Phong chỉ muốn cứu vãn mặt mũi của mình chứ căn bản cũng không để tâm đến vấn đề này nên được đà cô càng lấn tới:
" Thì sao, tôi đảm bảo những người đàn ông này kỹ thuật đều hơn anh là cái chắc! "
Khi Hạ Tuyết nói câu này cô căn bản không nghĩ quá sâu xa, chỉ muốn trêu ngươi Mặc Lãnh Phong. Nhưng Mặc Lãnh Phong lúc này như có ai châm ngòi sự kiên nhẫn của mình, híp con ngươi bán mị, cả người hắn gồng lên, từ từ sán lại người Hạ Tuyết. Chưa có một ai phải khiến hắn mất đi sự kiêm nhẫn vốn có này, chỉ có mình cô. Càng nghĩ, hắn càng không thể chịu được, lên tiếng gầm gừ:
" Cô mới nói gì? "
" Tôi nói không đúng sao? Anh xem mấy tư thế này chả phải sáng tạo quá còn gì! " Khi Hạ Tuyết vẫn đang còn mải trêu ghẹo hắn, cô thật không nhận ra Mặc Lãnh Phong đã áp sát cô đến không thể sát hơn. Và chỉ chờ có vậy hắn liền bế thốc cô dậy khỏi ghế rồi một tay ẩn cả người cô lên mặt bàn.
Đèn bàn bị va đập mạnh liền rơi xuống, tắt ngấm, chỉ còn ánh sáng le lói từ chiếc máy vi tính hắt lên cơ thể Dương Hạ Tuyết. Ánh mắt Mặc Lãnh Phong đang tràn ngập lửa giận,nay tựa như đốt cháy cả một cánh đồng hướng vào cô.
Cơ thể cô trong đêm tối thật khác xa với ban ngày, mị hoặc vô cùng. Chiếc áo sơ mi đàn ông mỏng manh khiến cô như chìm trong đó, vừa đáng yêu lại vừa thơ dại....
Chết tiệt! Hắn- Mặc Lãnh Phong đang có phản ứng với cô. Một người phụ nữ tầm thường là cô, tại sao chứ?
Hạ Tuyết bị găm người xuống một cách bất ngờ, cũng chỉ có thể nhìn vào đôi mắt kia. Một lúc sau cô mới tỏ vẻ khó chịu hỏi:
" Anh lại ở ngáo cái gì đây! "
Mặc Lãnh Phong lúc này mới ngẩn ra. Bàn tay ghim chặt cô vẫn không di chuyển. Hắn đúng ra có thể thả cô cơ mà, hắn nên buông cô ra, nhưng tại sao hắn phải làm thế?
Cô là vợ hắn, hắn muốn cô, đơn giản chỉ là vậy. Nghĩ đến đây, Mặc Lãnh Phong chợt cười khùng khục, bàn tay vuốt ve mép áo sơ mi kia mà cười:
" Làm gì ư? "
Hắn cười thần bí rồi nói tiếp:
" Tiếp tục chuyện sáng nay giữa tôi và cô chứ sao? "
Nói rồi bàn tay thô ráp không an phận bắt đầu luồn vào sâu trong áo của Hạ Tuyết, một chiếc cúc rồi hai chiếc, vẻ ngoài tà mị trên nét mặt tượng khắc của Mặc Lãnh Phong càng thêm ma quái:
" Không có cả áo ngực ư? Dương Hạ Tuyết, cô thật là một người phụ nữ xấu xa đấy! "
Hạ Tuyết chớp chớp hàng mi cong vút. Cô làm bộ không để tâm, chỉ ậm ừ cho qua chuyện:
" Tôi chỉ muốn được thoải mái ở nhà thôi! Anh có vấn đề gì sao? "
Hắn cười càng thêm tà mị, làn môi môi thô ráp rơi trên cổ cô. Hạ Tuyết khẽ run người lên, tựa hồ có chút ngứa ngáy. Cô thật ra lúc này đang có chút bài xích hắn, nhớ đến lần trước hắn làm tổn thương mình, trái tim Hạ Tuyết không khỏi lo lắng, mà thẳm sâu có thể nói là sợ hãi. Tuy cô biết mình thể bỏ cuộc bây giờ, càng sẽ không để lộ dáng vẻ yếu đuối, nhưng phải ôm ấp một người mà cô không yêu...
Cảm nhận được thân thể cô có chút cử động, Mặc Lãnh Phong ngẩng đầu. Hắn bắt gặp Hạ Tuyết đang quay mặt sang bên,không nhìn hắn, tay nắm chặt lại, cơ hồ không muốn phát ra tiếng kêu. Lập tức hắn hiểu, cô là không muốn hắn chạm vào thân thể.
Lòng bỗng cảm thấy không thoải mái, hắn lại di chuyển đến bên tai cô, thì thầm:
" Không chống cự sao? "
" Không " Cô lắc đầu, nhanh chóng đáp lại:
" Tôi và anh đã từng trải qua chuyện này cùng nhau. Thêm một lần hay mười lần thì có khác gì ! "
Khi nói đến đây Hạ Tuyết đã mở mắt nhìn hắn, màu sương mù mờ nhạt mà kiên định vẫn luôn quan sát hắn như vậy. Đôi mắt to tròn đó như chọc giận hắn, kích thích bản lĩnh chiễm hữu nguyên thuỷ nơi người đàn ông. Cả thân thể hắn dán sát cô không một kẽ hở, nhất thời khiến cho tiểu Phong nơi hắn thêm phản ứng...
" Ồ!!! " Hạ Tuyết cười một chút, vẻ sợ hãi thoáng không còn, cô chỉ biết trêu chọc:
" Không thể chờ rồi sao? "
Mặc Lãnh Phong nghe vậy càng gằn giọng:
" Vậy Dương Hạ Tuyết, đừng có hối hận đấy!!! "
Khoái cảm dâng chào bắt đầu bủa vây. Cả hai người họ chìm vào trong nhau, không có điểm dừng. Những nụ hôn vội vã dần rơi trên mặt, cổ, ngực rồi thẳng tắp xuống hai chân Hạ Tuyết.
Sau những khúc dạo đầu, Mặc Lãnh Phong tựa người ngồi trên ghế đẩy còn Hạ Tuyết thì ngồi trên người hắn. Bộ áo vest màu ghi tăm tối của hắn trở nên hỗn loạn, hoàn toàn đối lập với thân thể trắng trần, mềm mại kia. Rồi từ từ hạ xuống, dập dìu, ra vào, âm ỉ không có điểm dừng.
Cả quá trình Hạ Tuyết không kêu rên, chỉ bấu chặt vào vai hắn, lầm bầm những tiếng không rõ. Mặc Lãnh Phong thì như hổ đói vồ mồi, càng tăng sức trừng phạt.
Mãi cho đến khi từng đợt sóng ngầm đương dứt, Hạ Tuyết mới chống tay lên bả vai Mặc Lãnh Phong, định bụng thoát ra khỏi cơ thể hắn thì bị hắn bắt lại. Nơi ngọt ngào của cô lại cắm sâu vào con cự long kia khiến cô nhất thời bật lên một tiếng kiều mị. Rồi không báo trước hắn đứng vụt dậy. Một tay tóm lấy bờ mông cô, một tay nâng cả người Hạ Tuyết lên để cô dựa vào lồng ngực rộng lớn. Ngay sau đó hắn đứng dậy, hướng giường đi tới...
Bị hắn ôm như vậy, Hạ Tuyết có chút hốt hoảng. Tư thế này khiến chỗ mẫn cảm của cô càng cảm nhận hắn nhiều hơn, cô như chìm sâu vào hắn, giọng nói cũng theo thân thể đang lắc lư mà không được rõ ràng:
" Ông.... gia, Mặc...L...Phong, anh còn muốn làm gì? "
Lúc thân thể của cô bị hắn quăng xuống giường, Mặc Lãnh Phong đã chồm lên cô như một con báo đen, không để cô có cơ hội thoát thân rồi...
" Soạt!!! "
Một tiếng động vang lên, cà vạt hắn rơi trên thân thể cô, có chút lạnh lẽo. Hạ Tuyết bị quăng mạnh, chỉ kịp cảm thấy thân thể được nâng lên bởi một vòng tay mạnh mẽ. Mặc Lãnh Phong bắt cô nhìn vào mắt hắn rồi cười xấu xa. Lúc nghe xong, Hạ Tuyêt cảm tưởng cả người như phát nổ:
" Chả phải cô nói rồi sao? Một lần hay mười lần cũng không quan trọng. Chi bằng chúng ta làm mười lần luôn một thể đi! "
" MẶC LÃNH PHONG!!! " Giọng rống giận của cô gái nhỏ vang lên cộng tiếng cười sảng khoái của người đàn ông. Tất cả như thánh thót rồi chìm dần vào trong những tiếng kêu âm ỉ, yêu kiều