" Cả nhà ơi hai chương nhớ!!!!!!Aikaba Hikori. "Thắt cà vạt một cách cẩn thận, Mặc Lãnh Phong chỉnh đốn lại tây trang ở trong gương. Hắn giờ đây đã trở lại thành con người lạnh lùng, cao ngạo, đâu còn dáng dấp của kẻ như vừa trải qua hoan lạc.
Vuốt mái tóc đen dài ra sau gáy, hắn vô tình hay cố ý liếc nhìn cô gái trong gương.
Cô vẫn ngủ, cả cơ thể trắng nõn chìm vào trong tấm chăn lông, thi thoảng lại cọ cọ vào mặt chăn, thoạt trông như con bạch miêu đang sưởi nắng. Đáng yêu đến mơ màng.
Con ngươi tím thẫm bắt gặp hình ảnh ấy cũng loé lên chút ý cười. Đoạn hắn quay đầu, xem đồng hồ đeo tay..,
7h sáng, vẫn còn một chút thời gian.
Không vội, Mặc Lãnh Phong tiến đến bên giường, lẳng lặng ngắm nhìn. Cô gái đó vẫn nằm ngoan ngoãn, có lẽ trong trí nhớ của hắn đây là lần đầu tiên thấy cô an tĩnh tới vậy, khác với bộ dạng hùng hổ, ồn ã ngày nào. Quả thật, vẻ ngoài của Hạ Tuyết quá khác biệt so với tính cách của cô, thật nhạt, thật đạm nhưng cũng thật khó quên.
Rất kì lạ phải không? Một cô bé có vẻ ngoài nhạt nhoà như vậy nhưng lại có thể khiến cho Mặc Lãnh Phong hắn cảm thấy như mất hồn. Dù phải công nhận, suốt những năm qua phụ nữ đi theo hắn thật sự rất nhiều, có cả những thiếu nữ trong sáng, ngây thơ, lẫn những người tình nóng bỏng. Thế mà chỉ có Dương Hạ Tuyết, một cô gái không trong sáng, cũng chẳng có vẻ đẹp cuồng nhiệt lại có thể mang lại cho hắn một khoái cảm xa lạ. Ở cô hắn không có cảm giác đang chinh phục một chú thỏ non, cũng như để có một cuộc yêu cuồng dã. Chỉ giản đơn là sự thoải mái, nhẹ nhàng như bước trên một đám mây hồng vậy.
Thật là! Hắn tự nhủ, lũ Dương gia kia mà cũng có một người thú vị thế này sao?
Suy nghĩ mông lung, hắn không biết mình đã ngồi xuống bên giường từ lúc nào. Ngắm nhìn người phụ nữ với làn da trắng sứ. Làn da đó thật trắng, thật lạ, khiến Mặc Lãnh Phong thất thần vươn tay, đương chạm vào ngũ quan của cô...
" Tâm ca... "
Giọng nói nỉ non, dịu dàng kia khiến Mặc Lãnh Phong chợt khựng lại. Bàn tay vươn ra của hắn nắm giữa không trung, Hạ Tuyết ngủ mơ trên giường cũng cau mày, sắc mặt đau khổ nhăn lại, trong cơn mơ có tiếng cô khe khẽ:
" Tâm ca, đừng bỏ em... "
" Đừng đi, đừng... "
Giọng nói dịu dàng đẹp đẽ như vậy là lần đầu tiên hắn được nghe từ cô. Âm thanh ngọt ngào như mật đường rót vào tai hắn lúc này lại tựa một bản giao hưởng lộn xộn. Bàn tay trong không trung siết chặt thành nắn đấm, rồi không nói không rằng hắn vùng vằng đứng dậy. Mở cửa, cũng không nhìn Hạ tuyết lấy một lần mà đóng mạnh lại...
RẦM!!!!
Tiếng mở cửa oanh tạc ấy đánh thức Dương Hạ Tuyết đang ngủ say. Cô mở trừng mắt, từ từ ngồi dậy. Nhìn chiến trường hỗn tạp nhưng trống rỗng xung quanh một hồi mà thở dài. Đoạn lại nằm phịch xuống, mồm lẩm bẩm:
" Thật là, đi cũng phải nói một tiếng chứ! "
***
Trong khi Dương Hạ Tuyết đang tận hưởng sự thoải mái ở nhà thì một trận cuồng phong đang dần đổ bộ lên toàn bộ tập đoàn tài chính Mặc thị.
Mặc Dung Di chậm rãi đặt ly cà phê trên bàn làm việc của Mặc Lãnh Phong. Đôi mắt đen láy lại tỏ vẻ thông cảm cho vị giám đốc với sắc mặt mếu máo đang lướt qua mình. Được một lúc cô lại nghe thấy có tiếng lầm bầm:
" Thật là ném tiền ra ngoài cửa sổ, làm việc chẳng ra đâu vào đâu "
Mặc Dung Di bỗng cảm thấy có chút áp lực. Anh cô sáng nay như trúng tà vậy. Bước vào công ty mặt luôn hằm hằm, ai nhìn cũng biết tổng tài bây giờ giống như một quả bom hẹn giờ cấp cao. Kế hoạch nào, bản báo cáo nào cũng không vừa mắt, kết quả là làm cho các giám đốc, trưởng phòng bị ăn mắng từ sáng tới giờ. Mặc thị bỗng chốc bị bao trùm bởi một không khí u ám, phải gọi là tồi tệ nhất từ trước đến nay.
Nghĩ ngợi một lúc, Mặc Dung Di hít sâu, quay sang hỏi hắn:
" Anh, anh có làm sao không? "
Mặc Lãnh Phong từ từ nâng nắt khỏi bàn làm việc. Con ngươi nheo lại một chút rồi gằn giọng:
" Không có vấn đề gì! "
" Ờm! Anh chắc chứ? " Cô cố ý dò hỏi lại nhưng chỉ nhận được ánh nhìn sắc bén nhắc nhở từ hắn. Mặc Dung Di nhất thời không biết phải làm sao chỉ còn biết im lặng. Không đụng vào có lẽ cũng tốt, tính tình anh đã xấu như vậy thì thôi đi.
Cả buổi làm căng thẳng, Mặc Dung Di cuối cùng mới chớp thờ cơ chạy như bay khỏi văn phòng hắn.
Chỉ còn mọt mình trong phòng, Mặc Lãnh Phong mới ngả người ra sau. Tay hắn đưa lên bóp trán, tàn thuốc trên bàn đã đầy tràn mà hắn vẫn không thể dứt bỏ được nhức nhối trong lòng. Mà tất cả cũng tại người đàn bà chết tiệt kia!
Đúng vậy, hắn bực bội cũng bởi điều đó. Và càng khó chịu hơn vì hắn chẳng muốn thừa nhận chính người đàn bà kia đã mang lại cho hắn cái cảm giác này. Chưa có một người phụ nữ nào ở trên giường hắn dám cả gan gọi tên một người đàn ông khác, trớ trêu hơn người đó còn là vợ hắn, chả khác nào hắn bị đội nón xanh trước mặt mà không thể làm gì.
Ngón tay để trên bàn bỗng siết chặt đến trắng bệch. Nhìn bàn tay ấy mà Mặc Lãnh Phong cảm thấy sững sờ, hắn tiếp tục hít một hơi thuốc rồi khoan khoái thở ra. Vẻ đẹp ác ma nay bỗng có một chút trầm tư, mệt mỏi. Hắn cảm thấy mình sao mà nực cười. Tự dưng lại đi để ý lời nói vu vơ của một cô gái. Người hắn muốn không phải là cô, giữa bọn họ cũng chỉ có hận ý, tại sao hắn cần phải biết trong lòng cô có ai?
Rõ ngớ ngẩn!
Mặc Lãnh Phong tự nhủ, lắc đầu một cái, tàn thuốc hút dở cũng được hắn đặt vào trong gạt tàn.
Tâm ca!!!
Vậy ra đó là một người quan trọng của cô. Ánh mắt Mặc Lãnh Phong trong giây phút ấy ngập tràn hai tầng lửa băng. Phàm những gì hắn muốn nắm giữ sẽ chẳng thể nào thoát khỏi tay hắn được, kể cả người đó có là Dương Hạ Tuyết.
Nghĩ vậy hắn vội vàng lấy điện thoại, vào danh bạ rồi áp vào tai:
" Tút... tút...!!! "
Đầu dây vang lên thứ nhạc chuông thời thượng, ngay sau đó là giọng nói ngái ngủ của Lâm Nhã:
" Sao? Cậu muốn gì? Hôm nay là ngày nghỉ của tôi mà? "
" Đừng ngủ nữa!!! " Mặc Lãnh Phong nghiêm nghị nói:
" Nghe này, tôi muốn cậu giúp tôi tìm một người! "
***
7 h tối hôn đó, Dương Hạ Tuyết đặt đĩa há cảo mới làm xuống mặt bàn, thần sắc vui vẻ quay lại nói:
" Mấy đứa thấy thế nào, công sức cả buổi chiều của chúng ta đấy! "
Tử Y nhanh chóng ngồi lên bàn kéo theo cả Lam Thiên, hai đứa trẻ nhìn mâm cơm một hồi rồi vỗ tay:
" Whoa mẹ ơi, ngon thật đó! "
Hạ Tuyết nhìn hai đứa trẻ, cô cười hiền hoà rồi quay lại với món ăn ở trên bếp. Cô từ nhỏ đã luôn thích nấu ăn, đây là công việc nữ tính nhất là cô có thể làm. Thời mới đến New Zealand bọn họ sống rất kham khổ, Daisy lúc đó đi làm nhân viên dọn vệ sinh, còn cô thì là phụ bếp của một nhà hàng. Cuộc sống khi đó tuy chật vật nhưng luôn tràn ngập hạnh phúc, nhất là khi hai đứa trẻ ra đời. Cô tự nhận mình đã có đủ trọn vẹn mọi thứ rồi!
Giờ chỉ còn thiếu một thứ nữa thôi!
"Mẹ!!! "
" Hả!!! " Dương Hạ Tuyết ngẩng đầu khỏi bếp, rồi cô quay lại hỏi các con:
"Sao vậy? "
Lam Thiên chống tay lên bàn, cặp mắt có chút trêu đùa theo sát bóng lưng cô:
" Mẹ giống một người phụ nữ của gia đình thật đấy!! "
" Ô hay!!! " Hạ Tuyết trút thức ăn ra một cái đĩa rồi quay lại đặt chúng trên bàn:
" Mẹ là một người mẹ còn gì! Con ngốc thật đấy! "
Lam Thiên lập tức phủ nhận:
" Không phải thế đâu! Trước đây mẹ không như thế đâu, nhưng bây giờ giống gì...ờm, Y nhi!!! "
_
Một người vợ !!! _ Cô bé Tử Y nãy giờ im lặng lãnh đạm cũng chỉ chỉ tay. Lam Thiên thấy thế thì đập bàn phụ hoạ:
" Đúng, đúng a, giống mấy bà vợ trong phim ghê!!! "
Hạ Tuyết cau mày, cô không thích ý tưởng đó. Hình ảnh một người vợ hiền thục chưa bao giờ có trong từ điển của Dương Hạ Tuyết, càng không phải là hình mẫu mà cô muốn đến. Nói cô giống một người vợ, ý là sao đây!
Lam Thiên nhìn sắc mặt của cô, còn muốn trêu đùa nữa, bất chợt ngoài cửa phòng ăn đã phát ra âm thanh " lạch cạch ". Ngay sau đó cửa phòng ăn mở ra, bóng dáng đàn ông cao lớn trong bộ tây phục sừng sững ở cửa ra vào, cơ hồ làm giảm không khí vui tươi trong phòng và phần nào tăng thêm sự ngột ngạt. Kevin ngồi trong phòng ăn như nhận ra sự hiện diện của hắn cũng bật dậy, gầm gừ trong cuống họng với hắn.
Mặc Lãnh Phong bước vào trong phòng ăn, tay cầm một bình Brandy nhỏ, không nói chuyện cũng không chút để tâm tới con Samoyed đang thái độ với mình, lập tức kéo ghế ngồi bên cạnh Tử Y trên bàn ăn. Dương Hạ Tuyết thất thần một hồi, Lam Thiên và Tử Y cũng tròn mắt nhìn hắn. Mãi một lúc sau thấy hắn không có dấu hiệu rời đi, Hạ Tuyết mới lên tiếng:
" Sao hôm nay anh lại ở đây? "
Mặc Lãnh Phong bật mở chai rượu, đổ thứ mật vàng sóng sánh ấy vào ly rồi nhẹ giọng:
" Chả lẽ tôi không được về nhà mình ăn tối!? "
Hạ Tuyết nheo mắt với hắn. Tên này mấy hôm nay làm sao vậy? Hôm qua đã về sớm, hôm nay còn về sớm hơn. Bình thường cô nghĩ hắn phải hận không muốn thấy cô nữa chứ, tại sao còn về. Âm mưu gì đây?
Hạ Tuyết nghi hoặc nhìn hắn khi đặt đĩa thức ăn xuống bàn, đoạn cô cũng không suy nghĩ mà ngồi xuống, bắt đầu lấy bát đũa. Bữa ăn vốn có một khởi đầu tốt đẹp nay lại trở nên vô cùng trầm mặc.
Mặc Lãnh Phong nhàn nhã đưa thức ăn lên miệng, phong thái từ tốn vô cùng. Trong khi đó Dương Hạ Tuyết thì cứ vừa ăn vừa lườm hắn, chỉ chực chờ hắn đang muốn gắp miếng nào thì sẽ nhanh tay ăn vội miếng đó. Mặc Lãnh Phong vẫn hờ hững như thường lệ, chuyển hướng sang gắp miếng bên cạnh. Chỉ tội cho hai đứa trẻ làm trung gian, cứ cúi gằm mặt xuống dùng cơm không nói năng gì!
Bữa cơm bão táp xong xuôi, Mặc Lãnh Phong mới ngả người ra sau, đưa ly rượu lên miệng, nhấp một ngụm rồi quay lại với Tử Y bên cạnh:
" Nhóc học trường gì? "
Tất cả ba người đổ dồn sự chú ý vào hắn. Dương Hạ Tuyết cũng không thể tập trung vào mâm cơm nữa, sự khó hiểu của Mặc Lãnh Phong khiến cô càng thêm nghi hoặc. Nhưng cô lại lựa chọn sự trầm mặc, khác hẳn phong thái của mình.
Tử Y vẫn chưa dùng xong cơm có chút giật mình, nhất thời tròn xoe mắt với Mặc Lãnh Phong. Điệu bộ tỏ rõ sự sợ hãi đối với hắn. Đây là lần đầu tiên người đàn ông này chủ động bắt chuyện với cô bé, trước đây có chạm mặt nhau trong nhà hắn cũng chỉ coi cô bé là không khí, hôm nay tự dưng hỏi cô bé một câu như vậy, không khỏi khiến Tử Y cảm thấy run sợ.
Mặc Lãnh Phong nhìn bộ dáng này của cô bé cũng không nói gì. Hắn biết ánh mắt đó, nó ẩn chứa sự kinh sợ và kiêng dè từ những kẻ thấp hèn quanh hắn. Chỉ là hắn không bao giờ nghĩ nó sẽ nằm trên con gái mình mà thôi!
Lam Thiên lúc này mới có phản ứng, lên tiếng thay em gái:
" Trường cấp ba A ở Queenstown ạ! "
" Ừm! "
Khẽ tiếp tục nhấp môi vào ly rượu, Mặc Lãnh Phong tiếp lời:
" Ta đã sắp xếp trường mới cho hai nhóc, mai đi học đi! "
Đi học! Hai đứa nhóc nhìn nhau, khó hiểu. Biểu cảm chần chừ đó khiến Mặc Lãnh Phong nghĩ rằng chúng không hứng thú bèn nói tiếp:
" Ngôi trường hai nhóc theo học vốn dĩ rất tầm thường, là một thần đồng thì cần nhất phải được trau dồi. Đây là ngôi trường mà các thành viên trong Mặc gia cũng hay theo học, đến đó mà học tập đi! "
" Việc đó thì không cần đâu! "
Hạ Tuyết lên tiếng cắt ngang, không chút khách khí với hắn:
" Năm sau tôi sẽ đưa con quay về New Zealand, tôi không nghĩ chúng phải chuyển trường, học một năm thật phí hoài. Vả lại....!!! "
Hạ Tuyết cố gắng kéo dài âm đủ để Mặc Lãnh Phong nhận ra sự thách thức nơi cô:
" Tôi không nghĩ mình muốn dính dáng thêm gì tới Mặc gia của anh! "
Sấm chớp nổ ra còn hơn cả bão táp. Mặc Lãnh Phong biết cô đang muốn vạch rõ ranh giới của mình với hắn. Tốt thôi, chỉ là cô không biết, phút giây mà cô quyết định mang thai con của hắn, cũng như ở trong căn nhà này tức là cô đã dính dáng quá sâu rồi! Muốn hay không không phải do cô quyết định.
" Được!!! " hắn cười " Chắc cô bé Daisy kia cũng đang buồn chán lắm!? Tôi nên làm gì đây nhỉ "
" Anh!!!! " Hạ Tuyết lập tức đứng lên, muốn sỉ nhục hắn thì lại bắt gặp khuôn mặt khó xử của Lam Thiên và Tử Y, cô chỉ còn biết câm lặng. Mặc Lãnh Phong tựa hồ rất vui vẻ khi thấy bộ dạng bất thành này của cô, hắn cũng đứng dậy, chai Brandy vơi hơn một nửa cũng được mang theo, trước khi đi hắn dặn dò:
" Tốt, vậy ngày mai hai nhóc sẽ bắt đầu buổi học đầu tiên ở trường. Còn cô, một lát nữa lên phòng tôi! "
Dương Hạ Tuyết nhìn hắn ra khỏi phòng ăn, lập tức đá ghế ngồi của bàn ăn rồi phủ phục xuống. Cô gay gắt kêu lên:
" Mấy đứa có tin được không? Tên đó định điều khiển cả mẹ và hai đứa. Thật khốn nạn mà!!! "
Lam Thiên và Tử Y vẫn yên lặng không nói. Nhưng ánh mắt lấp lánh một chút ý cười, có thể ra khỏi căn nhà này, tự do một chút. Xem ra cũng không phải là ý tồi.