Nữ Quái Đối Đầu Ác Ma Tổng Tài

Chương 87

Hàng lông mày Hạ Tuyết rướn cao nhìn Mặc Dung Di đang bối rối cúi đầu trước cô. Khoé môi chợt lãnh trào cong lên, tiếng động kinh thiên như vậy chả lẽ kẻ ngu cũng không biết, rồi không chần chừ cô với tay vặn nắm cửa. Mặc Dung Di thấy thế lại chỉ kịp hô to:

" Không được mở! "

Nhưng đã quá muộn rồi, cánh cửa chạm trổ mở ra đồng thời đập vào mắt Dương Hạ Tuyết là khung cảnh đồi truỵ nam nữ. Trên cái bàn làm việc bằng gỗ dài, người phụ nữ với tấm thân mỏng manh, đang nằm gục trên bàn, váy áo thì bị vén quá ngực, thậm chí từ góc độ của Hạ Tuyết có thể thấy được cặp mông tròn lẳn của cô ta. Hạ Tuyết nghiêng đầu, lần này mục tiêu hướng về người đàn ông phía sau lưng cô gái. Âu phục đen chỉnh tề, chỉ mở đúng thắt lưng, mái tóc có chút rối nhưng không sao che lấp vẻ đẹp ma dại. Hắn đang cường lực tấn công người phụ nữ phía trước, miệng phì phèo khói thuốc, khuôn mặt chẳng có nổi tia hứng khởi mà phải gọi là vô cảm thì hơn. Hạ Tuyết cau mày, càng nhìn cô càng cảm thấy người đàn ông này sao trông quen mắt thế nhỉ? À, đúng rồi, cô quên mất, đây là chồng của cô mà!

Tiếng động ngoài cửa khiến Mặc Lãnh Phong đang tích cực luận động cũng ngẩng đầu. Hắn bắt gặp ngay bóng dáng của cô gái có mái tóc bạch kim nửa đen, nửa trắng đang đứng ở cửa. Cô đứng khoanh tay, chân đạp lên cửa ra vào, khuôn mặt đầy vẻ châm biếm đang mỉm cười với hắn. Nhìn cô, Mặc Lãnh Phong cau mày:

" Ai cho cô vào đây! "

Hạ Tuyết thấy hắn cuối cùng cũng chú ý đến mình mới bước vào trong phòng, nhìn cô gái dưới thân hắn đang thở hồng hộc mà cười ngạo nghễ:

" Tôi không được đến thăm anh sao? Anh biết tôi thừa có quyền mà. Nào tiếp tục đi, anh đang làm cô ấy chán đấy, dùng lực một chút thì chết anh à! "

" Dương Hạ Tuyết, cô đi ra ngay! " Tiếng kêu của Mặc Dung Di vang lên, Hạ Tuyết quay đầu thấy cô đã chạy vào trong, tay cầm tập tài liệu để che mặt. Mặc Lãnh Phong thấy thế cũng không hoảng loạn, hắn chỉ ẩn người phụ nữ kia ra, đưa cho cô ta một tờ ngân phiếu mà nói:

" Đi đi! "

Hắn cũng không có tâm trạng mà làm trò cười cho em gái mình, càng nhất là trước mặt Dương Hạ Tuyết.

Người phụ nữ kia cũng thật biết điều, bẽn lẽn cầm lấy tờ chi phiếu, rồi cẩn thận nhặt quần áo tung toé dưới đất mặc vào người. Mặc Lãnh Phong cũng chỉnh trang lại quần áo, hắn vứt cái bao cao su đang dùng giở vào sọt rác bên cạnh rồi vừa thắt cà vạt vừa nói:

" Thư ký Mặc, em cũng ra ngoài đi "

" Nhưng...!!! " Mặc Dung Di chần chừ nhìn Hạ Tuyết, Mặc Lãnh Phong mới tiếp lời:

" Cô ta để anh xử lý! "

" Dạ " Mặc Dung Di không dám hai lời bèn bước ra ngoài, khi đi ra còn không quên đóng chặt cửa, để lại hai vợ chồng họ ở trong phòng.

Còn lại hai người yên tĩnh, Hạ Tuyết mới quay đầu nhìn Mặc Lãnh Phong đang có khuôn mặt hằm hằm mà nói:

" Ông già, vậy là anh không chỉ có thể mang phụ nữ về nhà, mà xem ra cũng có thể ở trong công việc sao? Tôi phục anh lắm! "

Mặc Lãnh Phong ngồi đối diện với cô nheo mắt hỏi:

" Dương Hạ Tuyết, chả lẽ cô đến đây chỉ để nói mấy câu đấy thôi sao? Trở về đi, tôi không có thời gian chơi với cô! "

Hạ Tuyết nghe hắn đuổi cũng chẳnh nhấc mông, giọng điệu chua ngoa thể hiện rõ nét:

" Ô, cũng phải, Mặc tổng thích chơi với mấy cô nàng xinh xắn, đẫy đà cơ mà. Tôi có là cái gì! "

" Dương Hạ Tuyết, cô đây là đang ghen sao? "

Mặc Lãnh Phong nói ra ý tưởng này, chính là không hiểu trong lòng có điểm sảng khoái. Hạ Tuyết thì như ghe phải lựu đạn, quay lại nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường:

" Mặc Lãnh Phong, anh bị thần kinh hay hoang tưởng sao, tôi làm sao mà ghen được với mỹ nữ trong ngực anh được! Tỉnh lại chút đi! Tôi hôm nay đến đây để ăn cơm trưa, ra đây, hôm nay tôi có sườn lợn nấu ngó sen ở đây này! "

" Ồ vậy sao? " Mặc Lãnh Phong cao hứng, hắn vẫn không buông tha cho cô:

" Vậy cô hộc tốc chạy tới đây, phá hỏng chuyện tốt của tôi. Còn bày ra khuôn mặt đó nữa, Dương Hạ Tuyết, sao tôi một chút vẫn nghĩ là cô đang ghen nhỉ? "

Hạ Tuyết một cái liếc mắt cũng chẳng nhìn Mặc Lãnh Phong, cô cũng chẳng phản kháng lại câu nói đó. Cô chỉ tiếp tục bày biện đồ ăn trưa của mình lên chiếc bàn cà phê gần đó, vừa làm vừa nói:

" Tôi không ghen và sẽ không thể ghen được với cô ta? Anh biết tại sao không? "

Mặc Lãnh Phong không hỏi lại cô, hắn chỉ chờ đáp án. Hạ Tuyết lúc này mới dừng động tác của mình lại nói:

" Đơn giản lắm, vì anh không yêu cô ta! "

Mặc Lãnh Phong nghe vậy mà nghi hoặc, nheo mắt nói:

" Cô nói vậy là có ý gì! "

" Mặc Lãnh Phong, chả lẽ anh không để ý sao? Ánh mắt anh nhìn cô gái đó khi ấy rất trống rỗng,thậm chí có ý xem thường. Chứng tỏ một điều anh không yêu cô ấy. Dù cô ấy có tồn tại hay không, đối với anh mà nói cũng chẳng quan trọng. Một cô gái anh không yêu mà chỉ lợi dụng tình cảm, tôi thấy đáng thương hơn là đáng ghét rất nhiều ấy chứ? "

Hạ Tuyết nói rồi lại cười khẩy một chút, đúng vậy, cô không thể ghen với cô gái đó, bởi vì hắn không hề dành một chút tình cảm gì cho cô gái kia. Cô không phải kẻ ghen tuông vô cớ mà không phân biệt nổi tình yêu thật sự và lợi dụng xác thịt. Cũng giống như Mặc Lãnh Phong, hắn cũng đâu yêu thương cô. Cô gái đó và cô giống nhau tới vậy, chả có gì đáng phải ganh tị cả.

" Dương Hạ Tuyết, có một người vợ hiểu biết như cô tôi nên mừng hay buồn đây! "

Mặc Lãnh Phong nói rồi bước tới sau lưng cô thật nhẹ nhàng hết sức có thể. Hạ Tuyết vẫn không để ý tới hắn mà chỉ tiếp lời:

" Đương nhiên là may mắn, Mặc Lãnh Phong tôi dám khẳng định chắc chắn một điều với anh. Dẫu anh có lấy bao nhiêu người vợ cũng không thể bằng tôi: tôi thông minh, xinh đẹp, biết nấu ăn, tôi thậm chí có thể tự vệ cho mình. Phỏng chừng sẽ không có ai hơn tôi được đâu! "

" Thế sao? " Hắn cười rồi ôm chầm lấy cô từ phía sau, Hạ Tuyết giật nảy người, đẩy hắn ra mà nói:

" Buông tôi ra, anh làm cái trò gì vậy! "

Nhưng Mặc Lãnh Phong càng thêm siết chặt vòng tay, cả cơ ngực ấm áp chạm tới tấm lưng của cô, thậm chí Hạ Tuyết mơ hồ có thể cảm nhận được có cái gì cưng cứng cứ chạm vào sau lưng mình. Mắt cô trừng lớn, cảm xúc đan chen. Cái tên vô sỉ này, không kiềm chế cô hô lên:

" Này, này anh làm cái gì đấy hả? Đi vào nhà vệ sinh giải quyết cho tôi "

" Ồ, tôi giải quyết thế nào đây! " Mặc Lãnh Phong nở nụ cười tà mị, càng được đà hắn càng dính sát, đủ để cho Hạ Tuyết cảm nhận được tất thảy cái vật nóng hổi, giần giật kia:

" Chính cô phá hỏng chuyện tốt của tôi, không nên bồi thường tôi sao? "

Nói rồi hắn cắn vào vành tai mẫn cảm của cô. Cả người Hạ Tuyết chợt trở nên lạnh toát nhưng cô vẫn buộc chính mình phải bình tĩnh. Cô không thể để hắn làm càn cô ở đây được, lập tức cô phản ứng lại gay gắt:

" Mặc Lãnh Phong, tôi là vợ anh, không phải mấy bà cô tình nhân anh giữ bên cạnh. Anh nghĩ tôi sẽ làm tình với anh trong cái căn phòng nhuốm mùi đàn bà này sao? "

Động tác của Mặc Lãnh Phong bỗng chốc dừng lại, ánh mắt hắn có gì đó thay đổi, như là bực tức thì đúng hơn. Nó khiến cho đôi đồng tử ẩn sau lớp kính áp tròng đen kia lập loè màu hoàng hôn u tối. Bàn tay hắn hướng lên, bóp lấy cằm Hạ Tuyết khiến cho cô nhìn thẳng mắt hắn, hắn gằn giọng:

" Dương Hạ Tuyết, có phải do dạo này tôi nương tay với cô nên cô có thể làm càn phải không? Tôi nói cho cô biết, cô không hề khác biệt so với bất cứ người đàn bà nào đã từng leo lên giường tôi cả. Tôi muốn cô nhớ tới những điều đó, vĩnh viễn! "

Mặc Lãnh Phong nói rồi lại tiếp tục hôn lên cổ cô. Dạo gần đây, hắn biết mình đang trở nên tàn nhẫn với Hạ Tuyết.

Lí do tại sao ư? Chính hắn cũng không rõ nữa, nhưng hắn thấy lo lắng trước cái cảm giác mà cô gái này mang lại cho mình.

Phải, hắn, Mặc Lãnh Phong, tổng tài của tập đoàn Mặc thị, nhân vật quan trọng của Reaper, đang e ngại cảm giác ấm áp mà một cô gái mang lại. Hắn lo sợ cảm xúc này sẽ khiến hắn trở nên đuối, sẽ khiến hắn lơ là cảnh giác, sẽ khoan dung với cô. Rồi nếu như hết hạn mức hợp đồng mà hắn vẫn chưa lấy được gì từ cô thì sao?

Cô mang họ Dương, điều đó sẽ không thay đổi, một người đàn bà phản bội hắn đã đủ lắm rồi, hắn sẽ không cho phép mình lặp lại sai lầm thứ hai thêm lúc nào nữa.

Mặc Lãnh Phong nghĩ vậy khi hắn luồn tay vào sâu trong áo Hạ Tuyết. Nhưng động tác vặn nắn của hắn bị chặn lại bởi một giọng nói mỉa mai:

" Ha... anh nghĩ anh đang nói chuyện với ai thế hả? "

Mặc Lãnh Phong ngẩn ra trước câu nói của cô, chưa kịp phản ứng trước câu nói này thì một vật thể đã ngáng vào chân hắn khiến hắn mất đà. Một bàn tay khác thì vươn ra, ẩn ngã hắn ra cái ghế sô fa trắng kia. Cả người bị đập xuống ghế sô fa, Mặc Lãnh Phong kêu lên một tiếng đau đớn, chưa kịp đứng dậy thì một cái gì đó nằng nặng đã đè lên hắn. Mà nói nặng cũng chẳng phải, gầy gò như một đám mây, nhưng lại có mùi bạc hà rõ rệt. Mùi hương này, Mặc Lãnh Phong trừng mắt, thấy cả người Dương Hạ Tuyết đang ngồi trên mình. Bất quá hắn kêu lên:

" Dương Hạ Tuyết, xuống đi! "

" Không " Hạ Tuyết đáp thẳng thừng, tay nâng cằm Mặc Lãnh Phong, bắt hắn nhìn thẳng vào mắt mình. Cứ như bọn họ đổi chỗ cho nhau vậy. Hạ Tuyết có thể thấy rõ thái độ khó chịu hiện lên trên khuôn mặt của hắn, cô cười uy mị:

" Sao nào, khác biệt chứ? Tôi không xuống, chừng nào tôi còn đeo cái nhẫn bạc rẻ tiền mà anh đưa này thì tôi sẽ không xuống! "

" Cô muốn chết! " Hắn cảnh cáo, con ngươi sắc bén muốn băm vằm cô ra. Hạ Tuyết thấy thế thì giữ chặt người hắn, phẫn nộ kêu lên:

" Mặc Lãnh Phong, anh nghe cho rõ đây. Tôi là vợ anh, bây giờ cho tới khi kết thúc hợp đồng. Tôi có quyền không ngủ với anh trên cái bàn bẩn thỉu nơi anh lăn lộn với phụ nữ. Anh không thể ép tôi. Giống như tôi không ép anh phải kìm nén dục vọng của mình. Anh nghĩ gì vậy, nghĩ rằng mình đặc biệt lắm sao? Nghĩ ràng bất cứ ai cũng phải để mặc cho anh làm gì cũng được à? Tôi nhịn đủ mấy cái lí do ngớ ngẩn của anh lắm rồi, sao anh không im lặng đi cơ chứ? "

Hạ Tuyết nói mà như gào lên. Tại sao hắn lại giận dỗi cô chứ? Sao cứ phải nói mấy lời tổn thương cô, cô ghét nhất là bất cứ khi nào có chuyện tốt đẹp giữa cô và hắn xảy ra, thì hắn luôn có cách phá hoại chúng. Như thể hắn ghét cô đến mức không để bọn họ có cơ hộ hoà hợp. Trong mắt hắn cô đáng khinh đến thế sao?

Mặc Lãnh Phong nằm dưới thân của cô, thấy cô gái trên người hắn đang nhìn hắn với ánh mắt kịch liệt. Cơ thể run lên vì giận dữ, những áng tóc trắng đen lẫn lộn che đi dung nhan nhàn nhạt như sương sớm mùa thu. Trông cô như một con mèo nhỏ đang giận hờn chủ nhân của mình vậy. Cô giận hắn sao? Sao hắn không để ý nhỉ? Hắn biết hắn hay nói lời quá đáng với cô nhưng hắn cũng biết cô chẳng bao giờ để tâm thực sự. Lần này cô giận hắn thật rồi sao? Sao hắn lại không thích cô tức giận với hắn như vậy chứ?

Mặc Lãnh Phong đờ người trước những câu hỏi mình vừa đặt ra, hắn muốn nói gì đấy rồi lại thôi. Và khi hắn không biết phải phản ứng thế nào thì lại có giọng nói cứng cáp bên tai:

" Đừng có xem thường tôi, tôi sẽ cho anh thấy như thế nào là được ôm ấp bởi một người vợ thực sự. Tối nay về nhà sớm, hiểu chưa! "

Mặc Lãnh Phong đang lơ mơ chợt đứng hình. Hả, hắn nghe lộn không vậy?

" Cô nói gì cơ "

" Còn nói gì nữa, tôi bảo anh tối nay về nhà sớm. Chúng ta sẽ làm như là vợ chồng thật sự, anh hiểu chưa hả! "

Nói rồi Hạ Tuyết đứng dậy, cuống cuồng đi ra phía cửa, để mặc Mặc Lãnh Phong ngơ ngác ngồi trên trường kỉ. Nhưng khi tay chạm đến nắm cửa, cô chợt dừng lại, từ góc độ của Mặc Lãnh Phong có thể thấy một mảng đỏ rõ rệt trên vành tai của cô. Hạ Tuyết không quay đầu nhìn hắn mà chỉ nói với lại:

" Anh ăn trưa luôn đi, tôi phải về đón con đây, đừng có mà bỏ trốn đấy. "

Tiếng đóng cửa phát ra, rồi có tiếng bước chân vội vã rời đi báo hiệu cho hắn biết cô gái đó đã chạy khỏi đây rồi. Mặc Lãnh Phong ngồi dậy, chống tay lên cằm một hồi suy nghĩ. Rồi chỉ vài phút sau Mặc Dung Di cũng mở cửa tiến vào. Cô nhanh chóng đến bên cạnh hắn mà nói:

" Chủ tịch, đến giờ hẹn ăn trưa với cha con Tôn tổng rồi, ngài nên chuẩn bị đi! "

Mặc Lãnh Phong vẫn để tay lên cằm, ánh mắt lại lướt đến những món ăn đạm bạc trên bàn, thế rồi hắn lại nghĩ đến lời hẹn với cô gái ngốc nghếch kia, khẽ cười một chút hắn nói:

" Không cần nữa "

" Dạ!!! "

" Cứ nói với ông ta là do tôi lỡ có một cuộc  hẹn gấp rồi không thể đến được đi! "

" Vâng em hiểu rồi! "

Mặc Dung Di hiểu ý rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại. Còn lại một mình trong phòng, Mặc Lãnh Phong chầm chậm cầm đũa ăn những món ăn được bày sẵn trên bàn:

" Ngon thật "

Hắn tự nhủ, khẽ cười khi nghĩ tới dáng vẻ tối nay của ai kia. Chết tiệt! Hắn lại cho là cô đáng yêu rồi!

***

" Em đã sẵn sàng về chưa! Giờ đã 5h tối rồi đó! "

Chung Cận Nhiên đứng trước quầy thanh toán, nhìn cô gái xinh xắn đang luống cuống làm việc kia mà mất kiên nhẫn hô lên. Cô cười một chút với hắn rồi nói:

" Anh chờ em một chút, em thanh toán rồi  giao ca cho ca tối là có thể về được rồi! "

Chung Cận Nhiên nhíu mày, hắn rất không vui. Cửa hàng mới mở, cô rất bận rộn, lúc nào cũng tối muộn mới về. Hắn sợ cô tăng ca mệt nên ngày nào cũng tới đón, bắt cô đúng giờ là phải về nhà. Giả dụ cô ngất ra đó thì hắn biết ăn nói với Mặc tiên sinh và phu nhân thế nào đây!

Nhìn bộ dáng sốt ruột của hắn, Daisy khẽ cười, cô quay lại đưa cho vị khách hàng kia chỗ tiền thừa rồi sau đó mới quay lại với Cận Nhiên:

" Rồi, rồi, em biết rồi. Em về cùng với anh đây! "

Chung Cận Nhiên thấy thế cũng khoan khoái nói:

" Biết thế là tốt! "

Daisy cười thích thú với Chung Cận Nhiên, đến mức cô không nhận thấy vị khách hàng vừa ra khỏi cửa hàng kia đã ghé vào một chiếc ô tô nãy giờ vẫn kiên nhẫn chờ ở bên đường. Cửa ô tô mở ra, người đàn ông ngồi nghiêm túc vào trong xe, ngay bên cạnh hắn là cô gái xinh đẹp đang an nhàn ngồi ở ghế sau. Thấy người đàn ông bước vào, cô liếc đôi mắt phượng sắc sảo mà nhìn hắn hỏi:

" Thế tình hình thế nào? "

" Dạ, Mẫn tiểu thư, tìm ra họ rồi ạ! Nhưng có vẻ họ không rơi vào nguy hiểm như chúng ta nghĩ "

" Hừ! " Triệu Mẫn Đương nheo mắt, sự khinh thường lộ rõ trên khuôn mặt:

" Đừng lơ là cảnh giác, đây là điều mà chúng muốn chúng ta nghĩ đấy! "

" Thế bây giờ chúng ta phải làm thế nào ạ! "  Người đàn ông dò hỏi, Triệu Mẫn Đường xoa tay lên cằm suy nghĩ, đôi mắt đen láy lấp lánh rồi nói:

" Tạm thời chúng ta không manh động, cứ tiếp tục theo dõi bọn họ, có gì thì báo cáo cho tôi, hiểu chưa? "

" Rõ, thưa tiểu thư! "
Bình Luận (0)
Comment