" Ảnh trên là miêu tả căn biệt thư trên đồi phong của Mặc tổng. Mời các bạn đón xem chap mới. Aikaba Hikori "" Tôi hiểu, tôi hiểu mà. Cảm ơn thư ký, dù sao chỉ là một bữa tối, Mặc tổng cũng có việc đột xuất cần phải giải quyết, không thành vấn đề với tôi đâu! "
Tôn Lập cười nói vào trong máy điện thoại. Đầu dây bên kia có giọng của phụ nữ vọng lại đầy hối lỗi, nhưng cũng thực từ tốn giải thích với Tôn Lập. Tôn Lập lại làm lệ như không có vấn đề gì, đợi tới khi đầu dây bên kia chỉ còn thanh âm tút tút của đường truyền thì sắc mặt vui vẻ của ông ta mới trở nên đầy căm phẫn, đập điện thoại mạnh bạo xuống bàn, ông ta tạo ra âm thanh đủ để cả nhà hàng quay lại nhìn mình. Tôn Hoài Vĩ nhìn thần sắc khó coi của ông thì mới lên tiếng:
" Cha, anh ấy không đến sao? "
" Không, tên đó bây giờ dám coi thường cả chúng ta nên mới không tới. Cha dù gì cũng là đối tác làm ăn của công ty hắn, vậy mà gần sát đến nơi mới thông báo có việc bận, hắn đúng là kẻ coi trời bằng vung "
Tôn Hoài Vĩ không muốn thấy Tôn Lập tức giận liền nắm lấy tay ông, giọng an ủi:
" Cha, cha nên hạ hoả đi. Mặc Lãnh Phong là một món hời lớn như vậy, cha mà nóng giận quá sẽ bể kế hoạch đấy! "
" Hừm!!! " Tôn Lập hừ mạnh, ông ta đưa ly rượu vang lên miệng rồi một hơi uống cạn, đoạn trìu mến nhìn Hoài Vĩ:
" Con gái, con biết cha rất yêu con, nhưng cha nghĩ con nên từ bỏ tên Mặc Lãnh Phong đó đi thì hơn. Dù sao trên đời này đàn ông tốt vẫn còn rất nhiều, con gái cưng của cha đâu phải thiệt thòi mà phải chạy theo một tên đàn ông cơ chứ? "
Tôn Hoài Vĩ quay ngoắt lại nhìn ông. Ánh mắt vô cùng tức giận, giọng uỷ khuất của một cô bé được nuông chiều đáp lại:
" Cha, cha nói gì thế, con không biết nhưng con nhất định phải lấy được anh ấy. Anh ấy là người đàn ông hoàn hảo trong tưởng tượng của con, không lấy anh ấy con sẽ ở giá cả đời cho cha coi! "
" Nhưng Mặc Lãnh Phong đã là người có gia đình " Tôn Lập tiếp tục lo lắng nhìn cô " Con đâu nhất thiết phải kiếm một người có gia đình chứ? Mà chả phải lần xem mắt trước hắn đã làm bẽ mặt con trước mặt vợ hắn đó sao? "
" Ả đàn bà xấu xí đó sao? " Tôn Hoài Vĩ lườm nguýt, nghĩ đến khuôn mặt mà cô chỉ muốn xé nát ra kia cô lại càng cảm thấy bực tức:
" Cha không phải lo về cô ta. Một người học thức tệ hại, xấu xí, tính khí lại ương giở như vậy không thể xứng đáng làm phu nhân Mặc Thị. Con nghĩ Phong lấy cô ta cũng chỉ vì muốn trọc tức Trình phu nhân mà thôi, chứ anh ta không đến mức mù quáng mà đi lấy một con đàn bà ngu xuẩn như vậy đâu! "
" Nhưng Vĩ Nhi, cha là lo cho con. Dù chúng ta có sự hậu thuẫn của Trình phu nhân lẫn tên Steven đó nhưng Mặc Lãnh Phong là một kẻ cứng đầu, cha sợ rồi con sẽ vì hắn mà lao tâm khổ tứ vô ích mà thôi! "
Tôn Hoài Vĩ nghe vậy càng làm ra vẻ coi thường:
" Ôi chỉ là đàn ông thôi mà cha, con gái cha xinh đẹp như vậy, làm sao có thể để một người như cô ta đè đầu cưỡi cổ. Cha hãy cho con thêm chút thời gian, với ngoại hình và gia thế của con, con không tin mình không khuất phục được hắn! "
Tôn Lập nhìn con trông thật lo lắng, nhưng trong ánh mắt ông ta ngập tràn ý cười. Diệu kế " Dương Đông kích Tây " của ông ta đã thành công thu hút sự chú ý của con gái mình. Khẽ xoa đầu Tôn Hoài Vĩ, Tôn Lập gật gù:
" Vậy là ổn, con gái không phải lo. Cha hứa sẽ thu xếp ổn thoả cho con cả thôi "
" Dạ, cha là tuyệt nhất! " Tôn Hoài Vĩ bổ nhào vào lòng Tôn Lập, trên khuôn mặt xinh đẹp bỗng hiện lên vài vệt tàn độc. Người phụ nữ kia, cô chắc chắn sẽ khiến cô ta phải hối hận vì dám khiêu chiến với cô mà xem...
***
" Hắt xì!!!! " Dương Hạ Tuyết xoa xoa mũi, chà không biết là ai lại nói xấu cô rồi. Không phải một lần mà là liên tục, Lam Thiên và Tử Y ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết cứ hắt xì liên tục mà lo lắng. Tử Y kéo kéo áo cô, hươ tay:
_
Mẹ, mẹ không sao chứ! _" Mẹ không sao! " Cô đáp lại, nhìn đồng hồ đã 8 h tối cô quay lại bảo lũ trẻ:
" Thôi hai đứa mau đi ngủ đi, mẹ cũng về phòng đây "
" Oa, tại sao? " Lam Thiên hô lên, cậu bé rất không vui, Tử y cũng giậm chân, phản đối:
" Ngày mai là thứ bảy mà, bọn con không muốn ngủ sớm! "
Hạ Tuyết cũng không hài lòng trước thái độ nhõng nhẽo, đáp lại:
" Mẹ cũng không có đùa nha, hôm nay mẹ có việc cho nên hai đứa phải đi ngủ sớm, không cãi lại! "
" Nhưng....!!! "
Hạ Tuyết quay đầu, mắt híp vào, cô biết cô đang bày ra bộ dạng lão đại doạ bọn trẻ khiến chúng không thể nói gì, đành ngậm ngùi đi lên giường. Nào ngờ đâu cô vừa đến được cửa ra hành lang đã có người nói vọng lại một câu:
" Y Nhi thấy chưa, chiến tranh lạnh giữa vợ chồng ảnh hưởng thế đấy! "
Làm Hạ Tuyết đang đóng cửa lại phải quay vào trong rồi một lúc lâu sau mới đi ra. Đêm đó nằm trên giường lớn, hai đứa trẻ đều không ngủ mà chỉ hướng mắe lên trần nhà. Tử Y xoa xoa cục u trên trán mà quay ra lườm Lam Thiên. Bộ mặt " Em ghét anh " đó có lẽ sẽ là thứ mà Lam Thiên nhớ mãi suốt quãng đời còn lại của cậu...
***
Dương Hạ Tuyết bước ra khỏi phòng tắm, cả người cô chỉ khoác đúng một chiếc áo sơ mi đàn ông cỡ lớn, mái tóc ướt sũng loáng thoáng nước đang được cô lau qua loa bằng chiếc khăn tắm vắt ở trên vai. Chạy nhanh ra giữa phòng, cô tính nhẩm khoảng thời gian Mặc Lãnh Phong sẽ trở về nhà. Chắc còn mười phút nữa thôi...
Mẹ kiếp! Hạ Tuyết tự rủa bản thân sao mà lỡ lời, tự dưng lại đi nói mấy lời đó với Mặc Lãnh Phong, thậm chí bây giờ nghĩ lại cô cũng cảm thấy mình thật đáng xấu hổ. Nếu là cô của mấy năm trước, có dùng súng bắn chết cô cũng không nghĩ là mình sẽ nói điều này với một người đàn ông. Nhưng đã lỡ rồi, đâm lao thì cũng phải theo lao mà thôi...
Hạ Tuyết cố gắng lau tóc, mắt cũng vô thức hướng ra cửa sổ ban công. Chợt, động tác của cô dừng lại, môi khẽ mở:
" Tuyết! "
Ngoài cửa sổ, những bông tuyết đầu mùa chợt hiện ra, lấp ló trong màn trời đêm, phản chiếu dưới ánh sáng của căn phòng như những hạt bụi kim cương văng trên nền đất. Hạ Tuyết thán phục, cô quên cả việc chuẩn bị, cũng quên luôn cả tình trạng hiện tại của mình, mắt dán vào tấm kính, đôi mắt sương mù tái hiện cảnh sắc bên ngoài.
Cô nhớ cha mình từng kể mẹ của cô thích tuyết lắm, thích đến độ mùa hè là bà chỉ muốn về Đan Mạch với ông để ngắm tuyết mà thôi. Và cũng vì sở thích ngắm tuyết cả bốn mùa nên mới đặt cho cô cái tên nghịch lý là Hạ Tuyết. Dần dà cũng giống như mẹ cô, Hạ Tuyết mỗi lần thấy tuyết rơi là cũng quên hết cả mọi việc, tập trung vào xung quanh.
Nhưng bản thân Hạ Tuyết cũng không ngờ sự bất cẩn này khiến cô hoàn toàn lơ là trước hình bóng người đàn ông đang tiến vào trong phòng. Mở cửa, hắn bắt gặp bóng dáng Hạ Tuyết với mái tóc ướt đang ngồi bên bậu cửa sổ, tay vẽ vòng tròn lên tấm kính mà trững người, được một lúc sau hắn tiến lại gần.
Một bước và hai bước chân, cô gái vẫn không để ý người đàn ông kia đang ngày càng tới gần mình. Ba rồi bốn, cô vẫn còn đang mải ngắm tuyết rơi rồi lại cười một mình. Năm, sáu,.... mấy chục bước chân, phải đến khi một bàn tay gân guốc đặt lên tấm kính trước mặt cô cùng giọng nói trầm khàn quen thuộc ấy thốt lên:
" Cô bất cẩn quá nhỉ? "
Dương Hạ Tuyết giật mình, lập tức quay lại, cánh mũi vội sượt qua gò mà của một người nào đó, đồng thời ấn vào đó một nụ hôn.
Nháy mắt, không khí trong phòng trở nên nhạy cảm lạ thường.
Hai người cùng mở to mắt, một xám một tím chạm vào nhau. Rồi trong phút chốc ánh mắt sương mù kia lộ ra một sự bối rối, khiến cho đôi mắt màu hoàng hôn cũng nheo lại đầy nguy hiểm.
Hạ Tuyết siết chặt tay, bởi cô sợ nếu cô nhìn Mặc Lãnh Phong lâu hơn nữa chắc trái tim cô sẽ loạn nhịp mất. Cô biết Mặc Lãnh Phong là người có một vẻ ngoài bất phàm, nhưng cô không nhớ là hắn đẹp như vậy. Trông cứ như một vị hoàng tử bóng đêm, u tối và tàn ác, nhưng đồng thời cũng khiến cho người ta không khỏi ngỡ ngàng. Mà Hạ Tuyết dù sao cũng là phụ nữ, phụ nữ nào mà chẳng thích cái đẹp, không phải sao?
Khẽ cúi đầu, Dương Hạ Tuyết cắn cánh môi đỏ hồng, không ngời hành động này đã tạo ra một nhát dao chí mạng cho người đàn ông. Giọng cô cũng nhỏ nhẹ, nhưng hiển nhiên vô cùng:
" Anh về rồi! "
Lời chào giản đơn, thuần thuý như một người vợ đón chồng về ấy khiến Mặc Lãnh Phong như mất nhẫn nại. Ngay tức khắc hắn bế thốc Dương Hạ Tuyết lên rồi không nói không rằng quẳng cô lên giường. Hạ Tuyết bị văng lên đó bất ngờ, trên người cũng chị mặc độc cái áo sơ mi liền bị bay ra, lộ hết cả xuân quang, mái tóc ươn ướt chưa khô càng thêm phần tà mị. Trông thật vừa giống một tiểu thư lại như nữ tử phong trần vậy. Con ngươi Mặc Lãnh Phong như bị một ngọn lửa đen nuốt chửng, hắn gầm gừ trong cuống họng:
" Dương Hạ Tuyết, đây là cô tự tìm! "
Bóng đen to lớn kia vụt tới. Dưới nền nhà, quần áo văng tứ tung, có ai đó đã tắt đèn rồi, chỉ còn những bông tuyết ngoài cửa là đang soi sáng cả gian phòng. Trên chiếc giường hỗn độn kia có âm vang của đàn ông:
" Dương Hạ Tuyết, cô luôn ăn mặc như vậy mỗi tối để quyến rũ đàn ông sao? "
Đối lại câu hỏi kia là một thanh âm mang đầy sự tức giận:
" Anh đừng đánh đồng, tôi ngày xưa đi ngủ lúc nào cũng mặc thế này, từ hồi nhỏ rồi! "
" Ồ cô dâm đãng từ khi đó rồi sao? " Người đàn ông cười đùa, bỗng hắn cảm thấy có một ai đó thò tay xuống dưới, bóp lấy tiểu nhị của hắn làm hắn khẽ rên lên. Làm cho cô gái đang nằm dưới thân hắn cười khanh khách:
" Đáng đời, ai bảo anh chọc giận tôi! "
" Dương Hạ Tuyết, cô như thế này là muốn tôi chơi với cô cả đêm sao? " Hắn gầm gừ, quả nhiên vật trong tay Hạ Tuyết kia liền cứng lên trông thấy. Hạ Tuyết thấy thế thì phì cười, cô lại đặt tay lên ngực hắn, những ngón tay thon nhỏ chà sát qua lại đầy khiêu khích:
" Vậy thì cố lên, ông già tôi trẻ hơn anh tận 10 tuổi đấy. Tôi không tin mình sẽ thua anh về khoản này đâu. Trước đây những người qua tay tôi đều nói tôi có súc công phá khủng khiếp đấy! "
Mặc Lãnh Phong đang vui vẻ chợt có chút gì đó khó chịu. Hắn cũng không để ý chuyện cô có là xử nữ hay không, nhưng khi nghe đến món đồ của mình đã có kẻ khác chạm qua, hắn bỗng cảm thấy phi thường không thoải mái. Ngồi thẳng dậy, xách thân thể cô ngồi lên đùi mình, hắn gầm gừ:
" Đừng xem thường tôi, những kẻ yếu đuối đó không phải là tôi đâu? "
Đoạn hắn hôn vào môi cô, cánh môi cô bị hắn cắn đau, cả người bị hắn áp chặt đến không thở nổi. Có tiếng rên rỉ dao động cùng một ngọn lửa đang bùng cháy. Mãi lâu sau khi cả hai đã thoả mãn dục vọng Mặc Lãnh Phong mới ngồi dậy, nhìn qua đồng hồ trên tường cũng đã 5h sáng rồi, hắn cũng chả muốn phí phạm thời gian bèn ngồi dậy.
Dương Hạ Tuyết nhìn bóng lưng hắn đang mặc quần áo mà đăm chiêu. Cô nhận ra hắn lúc nào cũng vậy, chưa một lần Hạ Tuyết thức dậy mà thấy bóng người của hắn nằm bên mình. Sau mỗi một cuộc yêu hắn đều rời đi, không bao giờ muốn ở cạnh một ai, như thể đây đối với hắn chỉ đơn thuần là giải quyết nhu cầu vậy.
" Haizzz!!! " Dương Hạ Tuyết bỗng thở dài, nhìn bóng lưng hắn sắp về phòng, không nhịn được bèn nói vọng theo:
" Ông Già!!! "
Quả nhiên Mặc Lãnh Phong dừng bước, quay đầu:
" Sao? "
" Sau này tôi vẫn cứ đến công ty anh nghỉ trưa nhé! Dù sao nếu bắt gặp được cảnh hôm nay nữa xem ra cũng vui lắm! "
Hạ Tuyết đùa cợt, cô biết rằng với tính cách này của Mặc Lãnh Phong mình nhất định sẽ bị từ chối thẳng thừng ngay thôi. Cô cũng chẳng mong đợi gì từ hắn, bọn họn có thể yên bình như những ngày qua cũng là tốt rồi. Ai ngờ, Mặc Lãnh Phong vừa mặc áo, vừa nói:
" Tuỳ cô....! "
Nói rồi hắn mở cửa, trở về phòng. Hạ Tuyết ngẩn ngơ nhìn theo rồi lại nằm xuống giường, đắp chăn đi ngủ. Không hiểu sao nụ cười trên môi cô lúc này vẫn chưa tắt nhỉ?
****
Như lời Mặc Lãnh Phong nói, Dương Hạ Tuyết được nghỉ trưa tự do tại Mặc thị và đương nhiên cô phải đến. Nhưng đồng thời việc này lại dấy lên một vấn đề đau đầu khác trong công ty, ở các phòng ban mà nhất là mấy bà cô tám chuyện trong tập đoàn được thể đồn ầm lên. Đâu đâu cũng là những tin đồn về cô gái có mái tóc hai màu, trông nhỏ bé và cổ quái thường lên văn phòng chủ tịch hội đồng vào tầm lúc đầu giờ nghỉ trưa và ra về vào khoảng một, hai giờ chiều.
Nếu chỉ là một cô gái lên văn phòng tổng tài thì nhân viên không nói làm gì. Ai trong công ty chẳng biết tổng tài bọn họ vốn phong lưu, thỉnh thoảng có mấy cô gái lên tìm gặp, hoặc nhận làm bạn gái cũng nhiều, mấy tin tức đó cũng cũ mèm rồi. Nhưng cái điều làm mấy bà cô đó shock hơn cả đó là cô gái này xuất hiện ở nơi thiếng liêng đó gần như mọi ngày, ban đầu chỉ một hai ngày, sau thì hầu như trưa nào cũng đến. Còn chưa đủ, nghe đâu phó tổng của bọn họ rất hậu thuẫn cô gái này, luôn căn dặn bảo vệ thấy cô phải mời vào ngay, không được chậm trễ.
Điều này đã làm cả tập đoàn Mặc thị ai ai cũng thành thám tử cả, cố gắng đoán già đoán non thân phận cô gái. Thậm chí có người còn canh lúc giữa trưa để đứng xem cô mặt mũi thế nào. Bao nhiêu câu từ cũng to nhỏ nói ra hết...
" Trời ơi, cậu nhìn xem, cô ta trông tầm thường vậy sao có thể là bạn gái tổng tài. Cô nhớ Jina không, danh ca nổi tiếng như vậy, Mặc tổng chơi xong còn vứt chán chứ gì nữa... "
" Thôi đi, nhìn lại cho tôi, Jina còn chẳng được lâu thế, cô ả này là đặc biệt rồi đấy! "
" Hay cô ta là họ hàng với tổng tài! "
" Có thể lắm, nhưng họ hàng nào lại đi thăm người thân mỗi ngày thế chứ? Với lại tôi nói cho cô biết, tôi ở công ty 6 năm nay, ngoài thư ký Mặc kia còn chưa thấy tổng tài nhận người thân ai cả! "
" Đúng đúng, cô gái kia đến đây chắc nhận hết ân sủng rồi!
Trong không khí có giọng mỉa mai:
"Phen này tôi nghe nói Tôn Hoài Vĩ sắc nước hương trời như vậy chắc cũng bị xếp xó mất, ai bảo tổng tài ăn thịt nhiều quá bây giờ chuyển sang ăn cải thảo rồi! "
Ha ha ha... Tiếng cười vang xa, tưởng chừng vô hại lại lọt vào tai vị tiểu thư đài các vẫn đang im lặng nghe ngóng trước cửa phòng nghỉ nhân viên. Bàn tay nắm chặt, bộ mặt ghen tuông càng trở nêm vặn vẹo, khó chịu.
***
Còn trong khi đó, " cây cải thảo " nổi tiếng đang làm mưa làm gió tại công ty thì lại vô cùng an vị trên cái ghế sô fa dài trong văn phòng tổng tài.
Dương Hạ Tuyết nằm trên ghế, gác tay lên trần, nhắm mắt nghỉ ngơi. Mặc Lãnh Phong thì vẫn như cũ, ở chỗ ngồi của hắn, xem tài liệu. Mặc Dung Di đứng cạnh bên chỉ chỏ gì đó, ánh mắt thi thoảng lại ngước lên nhìn Hạ Tuyết một cách ngán ngẩm.
Mấy lời đồn ở trong công ty là thư kí sao Mặc Dung Di lại không biết. Đủ thứ bậy bạ lẫn trong sáng mà thực tế chả có cái nào trong đó đúng cả. Dương Hạ Tuyết thì vẫn cứ là Dương Hạ Tuyết. Mỗi ngày cô ta sẽ tới đây ăn cơm, đọc sách, trêu ghẹo ban thư kí rồi ba hoa khi có Lâm Nhã vào cùng. Phòng tổng tài vốn yên tĩnh giờ nghỉ trưa nay lại như cái chợ vỡ bởi có thêm hai kẻ lắm mồm.
Chưa hết, được một thời gian người đàn bà kia càng ngày càng trở nên vô sỉ. Có một hôm Hạ Tuyết ngủ quên trên ghế sô fa, thế là hôm sau cô ta xuất hiện, bê nguyên cả bộ chăn gối xếp ngay ngắn vào tủ, đúng giờ nghỉ trưa thì lôi ra dùng cho tiện.
Mặc Dung Di còn nhớ như in vào một hôm tuyết rơi đầu mùa. Cô vào phòng thì thấy Hạ Tuyết đang ngồi ngâm chân nước nóng ở ghế sô fa, người khoác cái chăn bông in hình gấu bắc cực, mồm nhai cái snack rong biển gì đó. Thấy cô, cô ta còn rủ cô vào ngồi ngâm cùng, bảo là " cho có đồng bọn ".
Vô sỉ, rất rất vô sỉ!
Dương Hạ Tuyết đã vậy, anh cô còn như ngầm đồng ý. Ban đầu Mặc Dung Di thấy họ còn cãi nhau về vấn đề này, dần dà Mặc Lãnh Phong như không cản được, để mặc Hạ Tuyết muốn làm gì thì làm. Cuối cùng văn phòng của con người chức vị cao nhất trong Mặc thị vào buổi trưa liền biến thành vương quốc cư ngụ cho Dương Hạ Tuyết.
May mắn thay, điểm mạnh duy nhất mà Mặc Dung Di thấy còn vớt vát được ở Hạ Tuyết đó là cô ta rất đúng giờ. Xong giờ nghỉ trưa Hạ Tuyết sẽ ra về, không nán lại lâu cản trở công việc. Nếu hôm nào công ty quá bận bịu, cô ta sẽ nhìn tình huống mà đi về lập tức chứ không dùng dằng. Mặc Dung Di tính đi tính lại, thấy Hạ Tuyết có mỗi điểm đó là đáng khen ngợi. Còn lại chỉ thất bại và thất bại.