Dương Hồng Mai làm ăn thịnh vượng, gia cảnh sung túc, có thể nói là không cầu gì thêm nữa, hiện giờ tất cả tâm tư của bà ấy đều đặt lên người chồng và con trai. Dù cho lý trí nói rằng con nhóc này chỉ đang nói bậy bạ, nhưng bà ấy vẫn không thể kiểm soát nhịp tim đang đập loạn xạ của mình.
Chỉ nhìn một cái thôi, đi nhìn một cái, bà ấy nhắc nhở bản thân, sau đó quay đầu chạy rõ nhanh.
Những người xem náo nhiệt kia vẫn còn chưa xem đủ: “Chị Dương, chị tin thật đấy à, chạy gì chứ?”
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Dương Hồng Mai đã chạy rất xa, có một số kẻ thích xem náo nhiệt không chịu bỏ qua cơ hội nhiều chuyện lần này, dứt khoát chạy theo bà ấy.
Phố Tây cách phố Đông không xa, Dương Hồng Mai rất nhanh đã chạy đến cửa hàng nhà mình, tựa vào quầy hàng không ngừng thở dốc, trong lòng lại đang cười giễu chính mình, sao lại để con nhóc đó lừa bịp vậy chứ.
Nhưng tiếp theo đó, tiếng nói chuyện rầm rì bay ra từ trong căn phòng nhỏ nơi bọn họ cất hành lý khiến chân tay bà ấy lạnh toát.
“Dượng, khi nào thì dượng mới ly hôn với dì cháu?”
Chồng bà ấy hôn chụt chụt mấy phát lên thứ gì đó: “Đừng nôn nóng chứ, đợi dượng làm xong sổ sách giả qua mặt con mụ dạ xoa kia, dượng sẽ lập tức ly hôn với mụ ta! Dượng cũng không thể tay không đến cưới cháu chứ.”
Cháu gái bà ấy cười giòn giã: “Vậy dượng, đợi sau khi dượng ly hôn với dì cháu, cửa hàng này có thể sang tên cháu được không?:
Chồng bà ấy sốt ruột rên rỉ, giống như đang xé rách thứ gì đó ra: “Cục cưng của dượng, đừng nói là thêm tên, cháu muốn sao trên trời dượng cũng cho cháu.”
Sau đó là tiếng nam nữ đang hôn nhau.
Cửa hàng này của họ cách âm rất tốt, nhưng những tiếng rì rầm nho nhỏ lúc này lại truyền hết vào tai bà ấy, bà ấy không nói rõ được là tại sao, bởi vì vừa nãy bé gái kia sờ vào tai bà ấy một chút?
Sắc mặt Dương Hồng Mai trắng bệch, suýt nữa ngã phệt xuống.
Bên trong có chồng bà ấy, còn có cháu gái học xong cấp hai thì không muốn học nữa, được bà ấy tuyển vào.
Dương Hồng Mai ngơ ngác, bà ấy đối xử với cháu gái không tốt sao? Tiền lương phát rồi, quần áo mua rồi, đồ ăn đồ uống ngon lành đối đãi, cũng không cần cô ta làm việc nhiều, chủ yếu là để cô ta canh chừng hai người làm còn lại. Sao lại nuôi ra một đứa ăn cháo đá bát thế này!
Cửa hàng này là tâm huyết của bà ta đấy!
Quần chúng mù quáng chạy theo bà ấy tới không nghe được những lời rì rầm đó có chút ngơ ngác: “Bà chủ Dương? Sao thế?”
Hai người làm trước quầy thậm thụt nhìn nhau, hiển nhiên không ngờ được Dương Hồng Mai sẽ trở về vào lúc này.
Bọn họ nhìn nhau một lúc, sau đó một người đón lên trước, một người lén lút đi ra sau.
Ánh mắt Dương Hồng Mai sáng quắc, lao lên kéo tay người làm đang đi về phía sau kia: “Cậu đi làm gì đó?”
Trên mặt người làm lấm tấm mồ hôi lạnh, cười khan một tiếng: “Bà chủ, tôi đi kiểm kê túi tắm va li một chút.”
Dương Hồng Mai lại bật cười, bà ấy vuốt vuốt lại tóc, ưỡn thẳng lưng lên: “Cậu không cần đi, tôi đi.”
Người làm đó sốt ruột: “Bà chủ, loại việc này để tôi làm là được.”
Dương Hồng Mai lạnh lẽo nhìn vào mắt cậu ta: “Xéo.”
Bọn họ không cần mặt mũi, vậy đừng trách bà không cho họ mặt mũi!
Dương Hồng Mai hít sâu một hơi, khẽ cười nói: “Mọi người đều vào đây xem thử đi, hôm nay cả cửa hàng giảm giá hai mươi phần trăm.”
Vừa dứt lời, người bên ngoài đã tràn vào ào ào.
Trên mặt Dương Hồng Mai đang cười, nhưng trong lòng nhỏ máu, sắc mặt bình tĩnh móc ra một nắm chìa khóa trong túi, rất nhanh đã tìm được chìa khóa của gian phòng kia.
Tay bà ấy hơi run, nhưng vẫn kiên quyết mở cánh cửa đó ra.
Trong cửa, người chồng nâng khay ngang mày của bà ấy đang trần như nhộng, nhanh chóng phản ứng lại chộp lấy một chiếc áo che cho đứa cháu gái cũng đang trần như nhộng kia.