Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90 (Dịch Full)

Chương 91 - Chương 91: Chương 91

Không xác định Chương 91: Chương 91

Trước mắt Dương Hồng Mai tối sầm, lúc ngất đi, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ —— ly hôn!

Tất cả mọi người đều giễu cợt nhìn sang đôi trai gái gian díu kia, cháu gái Dương Hồng Mai kinh ngạc hô lên một tiếng, cũng dứt khoát ngất đi.

————

Tin tức rất nhanh đã truyền tới phố Đông, mồ hôi trên mặt Hoàng Sam đã lấm tấm chảy ra.

Hắn ăn chén cơm xem tướng này, toàn dựa vào tổ sư gia phù hộ, lại học phong thủy Huyền Học hơn hai mươi năm, mới có thể nhìn trộm được một tia thiên cơ trong đó, đã coi như có thiên phú rồi.

Đứa trẻ nửa đường giết ra này là ai!

Phàm là thầy tướng số, đều có ngũ tệ tam khuyết, để tránh tiết lộ thiên cơ báo ứng lên người, bọn họ nói chuyện vẫn luôn úp úp mở mở, đương nhiên, trong đó cũng có nguyên nhân là do đoán ra không được nhiều thứ.

Ngũ tệ: chỉ quan, quả, cô, độc, tàn. Già không vợ gọi là quan, già không chồng gọi là quả, già không con gọi là độc, ấu thơ không cha gọi là cô, tàn là tàn tật. Tam khuyết chỉ thiếu tiền, mạng, quyền.

Con nhóc này, lại giống như không hề có chút lo lắng này, hơn nữa thứ mà nó đoán ra còn nhiều hơn cả hắn! Chí ít đào hoa kiếp và mệnh con trai con gái đủ đầy của Dương Hồng Mai, hắn không nhìn ra được. Nhưng hiện giờ rõ ràng đào hoa kiếp đã ứng rồi, còn mệnh con cái kia......

Không, không không, dù con nhóc có thiên phú trời cho cỡ nào, cũng không thể có được tu vi thế này trong độ tuổi như vậy, nhất định là lão yêu quái nhà nào đó đã sử dụng Súc cốt công.

Châu Thiện khá có hứng thú quan sát vẻ mặt thay đổi không ngừng của hắn, chậm rãi cất tiếng: “Có chơi có chịu, Hoàng tiên sinh hẳn là thua nổi chứ.”

Cũng may hắn đặt cược không nặng.

Hoàng Sam nhẹ nhõm cả người: “Cô nhóc muốn hỏi gì?”

Châu Thiện từ từ lấy ra một mũi tên đã ngâm nhiều giờ từ trong tay áo: “Thứ này, là ai sai ông cắm vào?”

Sắc mặt Hoàng Sam thay đổi kịch liệt, lui về phía sau mấy bước, sạp xem tướng vì động tác mạnh bạo của hắn ta mà bị lật đổ, giọng nói có chút khàn khàn: “Là mày!”

Châu Thiện nhướng mày, hơi kinh ngạc: “Ông biết tôi?”

Trên mặt Hoàng Sam đầy vẻ hoảng sợ, không thèm cả sạp hàng nữa, nhanh chóng chộp lấy một gói hành trang rồi chạy vào trong ngõ nhỏ sau lưng.

Người xem kịch mất vui: “Sao lại chạy rồi?”

Châu Thiện lại hứng thú nhìn theo bóng lưng hốt hoảng chạy trốn của Hoàng Sam.

Chính chủ đã chạy mất, người xem kịch cũng chán nản giải tán.

Đợi đám đông giải tán hết, Châu Thiện mới không nhanh không chậm theo vào trong ngõ nhỏ kia.

Hoàng Sam chạy được hơn hai mươi phút, những ngõ nhỏ ngoằn ngoèo lắt léo này sắp dày vò hắn đến mức ngất đi rồi, hắn mới dựa vào tường thở hồng hộc mấy hơi.

Chắc là chạy xa rồi nhỉ?

Nhưng mà vẫn chưa đợi hắn ổn định tinh thần, trên tường liền truyền tới giọng trẻ con thánh thót: “Không chạy nữa?”

Hoàng Sam suýt nữa quỳ xuống đất: “Bà cô ơi, cô tha cho tôi đi mà.”

Con nhóc này chắc hẳn là cao nhân không xuất thế của môn phái nào đó, cải trang thành dáng vẻ trẻ con đến lừa người. Thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ như hắn gặp họa.

Châu Thiện khẽ khàng đáp xuống đất, trong tay vẫn đang nghịch mũi tên kia: “Nói đi, là ai bảo ông làm?”

Tròng mắt Hoàng Sam đảo lia lịa mấy vòng, hiển nhiên đang cân nhắc việc nói hay không cái nào có lợi với hắn hơn. Châu Thiện liếc nhìn đã thấy được tâm tư hắn ta, mũi tên trực tiếp đâm thẳng lên cổ họng hắn: “Lòng kiên nhẫn của tôi có thể không lớn lắm đâu.”

Lúc Hoàng Sam nhìn thấy mũi tên nhọn hoắt đó, sắc mặt trắng bệch, đổ đầy mồ hôi lạnh: “Nói, tôi nói.”

“Là tiểu sư thúc bảo tôi để lại thứ này ở nhà họ Sở số hai mươi ngõ Cẩm Tú, phố Lâu Cổ.”

Thì ra, tuy môn phái Huyền Học của Trung Quốc đã bị tổn hại nghiêm trọng trong một trận hạo kiếp văn hóa, nhưng cũng có một bộ phận tàn dư lại, trên cơ bản đều chạy vào trong núi sâu rừng già trốn tránh mũi nhọn trong mười năm.


Bình Luận (0)
Comment