Nữ Vương Đại Nhân

Chương 51

Edit: may18

~~~~

11h50.

Ân lão đại tự mình đi xuống tầng 15 đón cô vợ tổ tông của mình đi ăn cơm.

Ngày trước, quả thật rất khó để mà nhìn thấy Đại boss đi xuống tầng 15 được một chuyến, rất nhiều nhân viên bình thường trong công ty nhiều lắm cũng chỉ nghe qua tên của Boss nhà mình chứ chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy bóng dáng của Boss của nhà mình bao giờ. Thế nhưng bây giờ cứ hễ cái là từ trên xuống dưới thường xuyên được nhìn thấy tổng tài đại nhân. Ngay từ đầu, nhân viên trong công ty cảm thấy bất an xôn xao nhộn nhạo vô cùng, nhưng dần dần thì đã biến trở thành "thấy nhiều chẳng trách."

Thậm chí giờ còn có cả nhân viên ở sau lưng mà khịt mũi nói xấu, tỏ vẻ Boss đại nhân dứt khoát đặt văn phòng làm việc ở tầng 15 luôn đi, đi lên đi xuống làm gì cho mệt.

Chờ đến khi mà Ân Thiên Lãng chạy đến văn phòng của Hoa Chiêu thì cô còn đang vắt chân, uốn gối ngả người nằm trên chiếc ghế dài. Một tay nâng chén trà, một tay cầm quyển kịch bản mới mà nghiền ngẫm.

Ân Thiên Lãng đứng ở bên cạnh sô pha, tầm mắt khẽ lia qua hai người khác đang giả vờ bận rộn làm việc.

Chị Vân và Dao Dao liếc mắt nhìn nhau, e ngại mắt người, tự giác đi ra ngoài, còn cực kì tốt bụng mà đóng lại cửa cho ai kia.

Hoa Chiêu ngẩng đầu giận dỗi lườm anh một cái, uống một hớp trà không nói gì.

Ân Thiên Lãng ngồi gần lại đây, "Đi ăn cơm chứ?"

"Chờ thêm một lát, Tiểu Ngư và Xuân Lệ đến rồi cùng nhau ăn cơm. "

"Các cô ấy đến đây làm gì?" Vốn còn đang tưởng là bữa cơm trưa của riêng hai người, giờ bỗng ở đâu nhảy ra nhiều người không liên quan như thế!

Nghe thấy được trong giọng nói của anh có sự ghét bỏ, Hoa Chiêu cười nhưng cũng không ngẩng đầu, "Càng ngày càng nhỏ nhen, đã đuổi kịp và vượt qua được Trần Trì rồi đấy."

Ân Thiên Lãng hơi bất mãn khi cô bỏ qua, trong giọng nói lại mang theo phần oán trách, "Đang đọc gì vậy?"

"Kịch bản mới."

"Có cảnh thân mật?" Anh chỉ quan tâm đến vấn đề này.

Hoa Chiêu đại khái là đã đọc qua quyển kịch bản này, kịch bản là cải biên dựa trên một cuốn tiểu thuyết, từ đầu đến cuối ngoại trừ có một hai cảnh hôn môi thì quả thật đúng là chẳng có cảnh thân mật nào khác.

Chuyện này thật khiến cô phải hoài nghi lại nguyên nhân mà Tần Văn Trọng đi chọn quyển kịch bản này, thật là chỉ vì đây là do có đạo diễn nổi tiếng quay thôi sao?

"Có à?" Thấy cô không nói câu nào, Ân Thiên Lãng nhăn mày, chẳng lẽ anh bỏ qua đoạn nào sao? Không có cảnh thân mật nào mới để cho Tần Văn Trọng nhận lấy, trong đó có một hai cảnh hôn môi mà thôi, anh cũng đề nghị thế thân rồi.

Hoa Chiêu lườm nguýt anh một cái, "Không có. Có anh ở chỗ này thì có người đại diện nào dám nhận cảnh thân cho em chắc? Cứ như thế này thì có phải là về sau em đây chỉ có thể nhận phim đồng tính thôi phải không?"

Ân Thiên Lãng rất nghiêm túc suy nghĩ về câu nói của cô vừa ra, sau khi tự hỏi thì kiên quyết lắc đầu, "Không được."

"Như này mà cũng còn không được nữa?"

"Đồng tính luyến ái thì cũng vẫn có tình cảm, cùng với khác phái có tình cảm thì vẫn giống nhau."

"......" Hoa Chiêu sa mạc lời, ấy thế nhưng lại cảm thấy anh ta nói cũng rất đúng.

Ân Thiên Lãng đỡ lấy tách trà trong tay cô, tra hỏi, "Gọi Tiểu Ngư với Xuân Lệ đến đây làm gì?"

"Buổi chiều em không có việc gì, muốn kéo hai người bọn họ về nhà cùng chơi."

"Lão nhị và lão tam đều biết rồi?"

Hoa Chiêu ngẩng đầu, "Biết thì có gì quan trọng à?"

Ân Thiên Lãng nghẹn lời, đúng là không có gì quan trọng.

Cầm lấy tách trà đặt xuống bàn, định kéo cô đứng lên, "Chúng ra đi trước đi, có khi có người đã đợi ở trước cửa tầng 1 rồi, còn chờ em chắc?"

Hoa Chiêu ngẫm lại, "Cũng đúng, đi thôi." Cúi người ngồi dậy, chuẩn bị xỏ giày.

Nhưng anh đã nhanh nhẹn hành động trước, cầm giày xỏ vào chân cô ngay ngắn, ôm eo cô, nửa ôm nửa bế cô xuống đất.

Hoa Chiêu đứng vững vàng rồi nhưng mà Ân Thiên Lãng còn vẫn cứ ôm không buông, vẻ mặt thích chí, "Để anh nhìn xem mấy vết hôm qua có còn ở đây không."

Nói xong liền mò vào cổ áo cô.

Anh ta không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến thì cô đã vừa tức giận lại vừa xấu hổ, còn chưa có tính xổ với anh ta đâu!

Tối hôm qua, người này cứ như là bị lên cơn, cô đã mặc kệ anh, nhưng anh ta còn được một tấc mà lại muốn tiến một thước, nghĩ ra các loại tư thế dị hợm, cuối cùng còn không kiềm chế được, túm lấy cô cứ liều mạng vuốt ve nơi đó.

Cô chờ anh lơi lỏng, thừa dịp anh căng trên người cô thở hổn hển, dùng hết sức lực từ bé bú sữa đến giờ mà đạp phắt anh xuống giường.

Vừa nhìn thấy sắc mặt cô là anh biết mình chuẩn bị ăn đập, nhưng mà bản thân vẫn cứ vênh váo đắc ý. Nhanh nhảu nói sang chuyện khác, "Có lẽ các cô ấy đã đến rồi, chúng ta đi xuống dưới đi?"

"Chờ đã, em hỏi họ." Khoé miệng Hoa Chiêu khẽ nhếch, chuyện này cô đây ghim kĩ, bây giờ không rảnh chơi với anh ta, chỗ này cũng không phải nơi nên nói về vấn đề này.

Cô tạo một nhóm Wechat, kéo Tiểu Ngư và Xuân Lệ vào.

Hoa Chiêu: 【 Các em đến chưa? 】

Chu Tiểu Ngư: 【 Đang ở trên xe ạ, sắp đến Thượng Thừa rồi! 】

Hoa Chiêu: 【 Chị ở nhà ăn dưới tầng 1 chờ mọi người. 】

Chu Tiểu Ngư: 【Ok! A Trì đến đón bọn em 】

Hoa Chiêu: 【 Giản Dịch có biết không? 】

Xuân Lệ:【 Là bất ngờ ạ. 】

Hoa Chiêu hiểu ra, Xuân Lệ đây là muốn cho Giản Dịch một bất ngờ. Nhưng mà cô đây cũng không có quên ánh mắt lườm cô ngày hôm qua của tên Giản Dịch kia, Hoa Chiêu lạnh lùng cười, cái bất ngờ này liền để cô đến làm, gọi điện thoại cho Giản Dịch.

"Ăn cơm không?"

"Đang chuẩn bị đi xuống đây, cùng nhau ăn à?"

"Vừa chuẩn bị một bàn đồ ăn rồi đây, Tiểu Xuân Lệ nói là muốn đến gặp cậu, phải cho cậu thấy một bất ngờ. Đã ở nhà ăn rồi, mau xuống đây đi."

"Hả? Đây, xuống ngay lập tức đây." Giản Dịch vừa mừng lại vừa sợ, đây là lần đầu tiên Xuân Lệ chủ động đến gặp hắn đó.

Lòng Giản Dịch mong mỏi, gấp gáp cup điện thoại, chạy nhanh xuống.

Ân Thiên Lãng cũng không hiểu cô lại đang chơi trò chơi mới mẻ gì, "Chúng ta đi chưa?"

"Lại chờ thêm một chút, đợi bọn họ đến trước đã."

"Để làm gì?"

Hoa Chiêu liếc xéo anh một cái, ung dung nói, "Em cố ý chuẩn bị cho các cô ấy cả nồi canh đu đủ đâu."

Ân Thiên Lãng: "......"

Trong đầu Ân Thiên Lãng không tự chủ được hiện ra những hình ảnh hot thiêu đốt cả người, việc này vẫn là nên câm miệng thì hơn.

...

Giản Dịch vào trong nhà ăn nhưng chẳng thấy bóng người nào, cảm thấy không thể hiểu được, bỗng hoài nghi Âm Âm có phải lại chơi đểu hắn không đây.

Đang chuẩn nhấc điện thoại gọi nhưng bỗng lại thấy Trần Trì dắt Tiểu Ngư và Xuân Lệ đi đến bên này.

Thật sự là không lừa hắn! Giản Dịch vừa thấy Xuân Lệ thì biểu hiện ra cực kỳ ngạc nhiên mà vui sướng, "Tới tìm anh sao không nói cho anh trước?"

Xuân Lệ nở nụ cười, "Không phải là đến tìm anh. Chị Hoa Chiêu nói muốn mời em ăn ngon, còn nói phải làm bánh kem cho em ăn."

Vẻ mặt vui sướng của Giản Dịch ngay lập tức cứng đờ, xụ mặt, trái tim tràn đầy chờ mong của hắn đã bị phản dame -20.000 máu.

Hắn còn tưởng rằng Xuân Lệ nhà hắn rốt cục cũng thông suốt rồi, bắt đầu xuân tâm manh động muốn gặp tình yêu, kết quả là câu chuyện chẳng hề có xíu nào liên quan đến hắn.

Bốn người tìm chỗ mà ngồi xuống, không hề ngạc nhiên mà nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm ánh mắt của cả nhà ăn.

Phu nhân của Trần tổng là Chu Tiểu Ngư, mọi người trong công ty đã có không ít người đã gặp qua, nhưng cô gái ngồi cạnh Giản tổng kia có khí chất thật đặc biệt, mặc một bộ quần áo thể thao nữ tính, vừa xa lạ lại vừa gần gũi.

Có nhân viên ở trung tâm thương mại điện tử nhận ra đây chính là vị hôn thê mà Giản tổng từng mang đến Yến Sào hôm trước kia, thế nên mọi người mới ồ lên, hoá ra đây là cô gái thu phục được Giản tổng.

Có các giám đốc, tổng giám các phân bộ đến đâu chào hỏi, Giản Dịch thuận miệng bắt chuyện với họ vài câu.

Giám đốc nhà ăn thấy bốn người đã đến, phân phó phòng bếp bê đồ ăn lên.

Đồ ăn đều đã được bày lên bàn, canh cũng được bưng ra.

Giám đốc không nhìn thấy Ân phu nhân, nhưng mà nhận thấy được Trần phu nhân và vị hôn thê trong truyền thuyết của Giản tổng nên vẫn cảm thấy rất vinh hạnh, ăn vạ ở bên cạnh bàn không đi, ân cần mà giới thiệu từng món, "Đây là canh đu đủ sườn non, đã được ninh cả một buổi sáng, xin mời nếm thử."

Trần Trì không cảm xúc, nhưng mà Giản Dịch thì lại vui sướng ra mặt, có chút cảm động, oán khí vừa nãy bây giờ đã bay biến thành mây khói. Cuối cùng Âm Âm cũng làm chút hành động để chứng minh tình bạn thân bấy lâu nay của cô vs hắn là không phải số 0, rốt cuộc cũng suy nghĩ đến phúc lợi sau này của hắn, bát canh bổ dưỡng như vậy mà cũng không quên Xuân Lệ nhà hắn, dù ở rất xa nhưng vẫn gọi người đến.

Chu Tiểu Ngư buồn bực, "Chị Âm Âm đâu? Không phải chị ấy bảo là đã đến đây rồi sao?"

Xuân Lệ xem Wechat nói: "Các em ăn trước đi, chị có chút việc đến trễ."

Vẻ mặt hy vọng, "Chị ấy bảo chúng ta ăn trước."

Giản Dịch nhìn ánh mắt khao khát của vị hôn thê nhà mình, biết là cô đã đói bụng.

Chu Tiểu Ngư tập võ ở võ quán cũng hao hết biết bao năng lượng, bụng cũng sớm lép kẹp mà dán sát đến lưng, nhìn những món ăn đầy đủ màu sắc hương vị ở trước mặt mà nuốt nước miếng, "Vậy...... Hay chúng ta ăn trước?"

Trần Trì gắp một miếng cá thả vào bát cô, "Ăn đi."

Bốn người thúc đẩy.

Giản Dịch múc một chén canh đu đủ đưa cho Xuân Lệ, "Uống chút canh trước đi."

Xuân Lệ dũng cảm uống, húp mấy hớp cạn chén, khen ngợi từ tận đáy lòng, "Canh rất ngon."

Giản Dịch vui cực nhanh nhẹn múc thêm mấy chén nữa, còn gắp thêm cả mấy miếng sườn.

Trần Trì thấy Xuân Lệ ăn đến ngon lành mỹ vị, rồi vẻ mặt thoả mãn của Giản Dịch ở cạnh bên. Thấy thế cũng múc một chén canh nhỏ đặt ở trước mặt Tiểu Ngư, tuy rằng Tiểu Ngư nhà hắn cũng không thiếu nhưng mà nếu bổ bổ thêm thì vẫn càng tốt, rốt cuộc cái này cũng là phúc lợi, ai lại chê mình được nhiều thêm bao giờ.

Hai người em một chén chị một chén ăn đến vui vẻ, còn chưa ăn đến những món khác nhưng mà canh cũng đã hết hơn phân nửa.

Khi này Hoa Chiêu và Ân Thiên Lãng mới khoan thai đến muộn.

Hoa Chiêc liếc nhìn bát canh đã hết hơn nửa kia, trong lòng cảm thấy được an ủi không ít.

"Chị Âm Âm, ngồi chỗ này đi." Chu Tiểu Ngư vội vàng vứt đồ sang đùi Trần Trì để nhường ghế ở cạnh bên mình ra.

Hoa Chiêu ngồi xuống, "Canh ăn ngon chứ?"

"Rất ngon, đu đủ ngon, sườn non cũng rất ngon." Lần này nhưng là Xuân Lệ cướp lời khen trước.

Hoa Chiêu càng thêm vui sướng, "Chị cũng thích sườn, Xuân Lệ ăn nhiều thêm chút đi."

Chu Tiểu Ngư không cam lòng yếu thế, "Đây là canh sườn ngon nhất mà em từng ăn qua, chị Âm Âm, em lấy cho chị một chén canh." Nói xong thì lập tức cầm chén múc cho cô.

Trong lòng Trần Trì hận đến ngứa răng, bản thân hắn cực khổ nuôi bé con...... à nhầm là vợ, nhưng mà trong mắt vợ thì chỉ có người khác, hắn còn chưa có thấy cô vợ nhà hắn múc cho hắn chén canh nào đâu, đến ngay cả một miếng sườn cũng không có được cô gắp cho đâu.

Hoa Chiêu nhận canh, nháy nháy mắt, nhỏ giọng nói với Tiểu Ngư, "Em cũng múc cho Trần Trì một chén đi, buổi sáng ở trong văn phòng còn thấy hắn ho khan hai tiếng, nghe nói đu đủ trị liệu bệnh ho khan rất tốt."

Trần Trì hơi giật mình ngạc nhiên, xem ra Tiểu Ngư nhà hắn thật sự rất không thèm để tâm đến hắn, đến ngay cả địch nhân còn nhìn không nổi, phải bố thí cho chút đồng tình.

Chu Tiểu Ngư quả thật múc cho hắn một chén canh, trong chén 2/3 toàn là đu đủ, trong miệng còn lầm bầm, "Lúc buổi sáng đi làm không phải vẫn còn tốt à, uống nước bị sặc chứ gì."

"Khụ" Trần Trì quả nhiên húp canh bị sặc. Vẻ mặt Chu Tiểu Ngư ngay lập tức thành "chị nhìn đi, em biết ngay là thế này mà".

Sau khi dọn xong món, nhà bếp lại bưng lên điểm tâm ngọt tráng miệng rất ngon mắt, ngon miệng.

Hoa Chiêu giới thiệu, "Chị cố ý mời phòng bếp làm đu đủ hầm tuyết cáp trước đó, thoạt nhìn cũng không tệ lắm."

Ánh mắt Ân Thiên Lãng hơi lập loè, vợ nhà mình thật là không nhàn rỗi.

Chu Tiểu Ngư tò mò, "Sao hôm nay cứ toàn đu đủ vậy, đu đủ không phải là để bổ vòng 1 sao?"

"Sao có thể thế được?" Hoa Chiêu kinh ngạc, "Đó đều là toàn gạt người thôi, đồ ngốc mới tin."

Đồ ngốc Ân Thiên Lãng đang chuẩn bị lấy đũa: "......"

Trần Trì và Giản Dịch lén liếc nhìn anh một cái, lại nhanh chóng rời đi tầm mắt.

Hoa Chiêu cười tủm tỉm, mập mờ ám chỉ, "Lại nói nữa, Tiểu Ngư của chúng ta cũng không cần thêm."

Trong lòng Trần Trì đắc ý, coi như cô còn biết nói lời đạo lý.

Chu Tiểu Ngư đầu tiên là ngượng ngùng sau đó thì bắt đầu hơi tự hào, cười cười mà chọc chọc Xuân Lệ ở đối diện.

"Em cũng không cần thêm." Vẫn luôn cúi đầu chiến đấu với đồ ăn hăng hái Xuân Lệ bỗng ngẩng đầu ưỡn ngực.

"Khụ!" Giản Dịch thấp giọng ho khan một tiếng.

"Ừ." Hoa Chiêu thật lòng đồng ý, "Chị cũng cảm thấy không cần thêm, Xuân Lệ như nào cũng đều đẹp cả. Nhưng mà Giản Dịch thì nên luyện thêm cơ ngực."

Xuân Lệ cực kỳ đồng ý, duỗi tay mang theo phần khinh thường vỗ vỗ ngực hắn, "So với sư hung Cảnh Xuân của em thì đúng là kém xa."

Giản Dịch bị cô vỗ cho cả người suýt ngất, lộ ra thì lại mất mặt, lại múc nốt đu đủ vào chén của mình, luyện không luyện ra được cơ ngực thì sau này lại nói, trước hết vẫn cần bồi bổ từ đồ ăn trước.

"Đến, chồng yêu, em cũng múc cho anh một chén." Hoa Chiêu đẩy chén canh mà Tiểu Ngư đã múc ban nãy sang cho Ân Thiên Lãng.

Ân Thiên Lãng vẫn luôn không nói câu gì, thật sự rất sợ câu chuyện này lại lan đến hắn, không cẩn thận lại chọc cho cô vợ tổ tông nhà hắn không vui thì làm sao bây giờ.

Hắn nhìn đu đủ mềm mọng trong chén, thử phản kháng quyền thế một chút, "Vợ à, anh có cơ ngực."

Hoa Chiêu "ha hả" hai tiếng, "Em cảm thấy có thể lớn thêm chút nữa."

Ân Thiên Lãng rất thành kính mà liếc nhìn cô vợ nhà mình một cái, vì để sau này có thể nếm "thịt", hắn không hề kháng cự, bưng chén húp canh, ngay cả mấy miếng đu đủ còn thừa cũng cầm thìa mà súc đến hết sạch, đến cặn cũng không dư thừa.

=== Thả thính hố mới:

Tên truyện: Có bệnh đi!

Tác giả: Bắc Lưu

Thể loại: hiện đại, hài hước vui vẻ, hào môn,...

Spoil:

Khương Quý Phi: "Lương của bác sĩ tâm lý cao như vậy sao, chiếc xe này là bản limited đi?"

Bác sĩ Ôn: "Em thích nó sao, vậy tặng nó cho em."

Khương Quý Phi: "......?! "

~

Khương Quý Phi: Đồng hồ của anh rất đẹp

Bác sĩ Ôn sắn tay áo, tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay xuống, không nói hai lời đẩy tới trước mặt. "Tặng em."

Khương Quý Phi: "......" có bệnh!

~

Khương Quý Phi: "Nơi này không tệ, nếu thêm lò sưởi trong tường thì tốt, tôi vẫn luôn muốn có một chiếc lò sưởi trong tường."

Bác sĩ Ôn mò túi quần tìm chìa khoá.

Khương Quý Phi: "Stop!! Dừng lại ngay." Một lời không hợp là liền phải tặng xe tặng nhà là bệnh quái gì!
Bình Luận (0)
Comment