Editor: may18
Mai Va Lung Tung nên để giành cảnh H đến ngày mai nha ^^
~~~~#~~~~~
Sau khi ăn xong bữa trưa, Giản Dịch gánh vác nhiệm vụ cao cả mà lão tam phó thác cho, hắn phải đi "hộ tống" ba vị tổ tông này về đến nhà Hoa Chiêu.
Giản Dịch đảm nhận vào vai trò tài xế còn công việc của ba vị nữ sĩ kia thì là ngả người ưỡn bụng, đều đang phơi cái bụng no căng tròn tròn ở trên ghế đằng sau.
Chu Tiểu Ngư ợ một cái thoả mái sau khi ăn no căng, tất cả mọi người đều phì cười.
Cô nàng hơi ngượng ngùng, "Đây là bữa cơm thoả mãn nhất mà em được ăn gần đây."
Xuân Lệ vô cùng đồng ý với kết luận này.
Hoa Chiêu véo véo mặt Tiểu Ngư, "Chuyện này chẳng phải rất đơn giản hay sao, về sau mỗi ngày đều đến đây cùng ăn là được. Chị đã nói trước với đầu bếp là chuẩn bị cơm cả tháng này rồi."
Giản Dịch cầu mà chẳng được, như thế thì mỗi ngày hắn đều có thể nhìn thấy Xuân Lệ rồi, nhanh nhảu đưa ra ý kiến, "Được, được nha, tiền cơm cứ tính cho anh."
Xuân Lệ nhăn mặt, "Ba em không muốn em đi."
Giản Dịch đau đầu, ba vợ nhà mình lại cứ làm Ngọc Hoàng đại đế ngăn cản tình yêu tốt đẹp của Ngưu Lang Chức Nữ, bảo vệ cho con gái ngây thơ thành như thế này làm cho hắn lại phải từng bước "huấn luyện dạy dỗ" lại, thế nhưng lại còn không cho hắn thời gian và không gian để hắn và Xuân Lệ hèn hò, vun đắp tình cảm nữa.
Cứ theo cái tiến độ này thì đến khi nào hắn mới có thể tu thành chín quả cùng với tiểu khả ái nhà hắn đây, đừng đến khi ấy có khi nhà người ta đều đã sinh đàn đàn cháu cháu rồi cũng nên.
Giản Dịch nghĩ đến đó bỗng cảm thấy trong lòng chua xót lệ rơi đầm đìa, nhớ năm xưa...... aiz, không nói nữa không nói nữa.
Vẻ mặt hắn đưa đám gào, "Chị Âm Âm ơi, cứu mạng!"
Ai u, làm một người bạn nối khố như cô đây cũng không nỡ nhìn thẳng, Hoa Chiêu tạm thời đồng ý với hắn, "Để xem sao!"
Có lời nói này của Hoa Chiêu, Giản Dịch bỗng yên lòng một nửa rồi, Âm Âm mà đã sắn tay áo ra tay thì nào có chuyện gì mà không thể xong. Kể cả cô không muốn làm thì cũng sẽ có người ra tay giúp cô ấy làm.
Công ty còn có việc, Giản Dịch đưa ba người đến cửa rồi thì quay xe trở lại công ty.
Chờ Giản Dịch đi rồi, Hoa Chiêu dẫn hai người đi thẳng vào trong phòng bếp.
"Oa......", Xuân Lệ hiếm khi biểu hiện ra vẻ mặt kinh ngạc, đây là phòng bếp to lớn mà xa hoa nhất mà cô từng được nhìn thấy đó.
Các loại đồ dùng dụng cụ nhà bếp, muôn màu muôn vẻ.
Hoa Chiều nhìn đồng hồ, đốc thúc hai người giửa tay, "Thời gian không nhiều, chúng ta làm bánh kem phô mai đơn giản nhé, các em làm trợ thủ cho chị."
Hai cô gái nhỏ hưng phấn gật mạnh đầu.
Hoa Chiêu lấy ra đồ dụng làm bánh dự phòng, cũng mở ra túi bột bánh tươi đã được bảo quản, cầm chài cán bột đưa cho Chu Tiểu Ngư, khoa tay múa chân hướng dẫn cho cô nàng nhìn, "Làm giống như này, cán nó mỏng như này."
"Đơn giản như thế ư, em làm được." Chu Tiểu Ngư vui vẻ nhận lệnh.
Hoa Chiêu tính toán số lượng những nguyên liệu phải dùng đến sau đó, cân đo một chút rồi để sang một bên.
Tiếp theo đó là đánh bông lòng trắng trứng, Hoa Chiêu hướng dẫn Xuân Lệ cách tách lòng trắng trứng ra, để đánh cho lòng trắng trứng đạt đến độ bông nhất định thì phần kỹ thuật đằng sau vẫn là để cô đến làm.
Hoa Chiêu lại dùng phương pháp cách thuỷ để hoà tan hỗn hợp phô mai, bơ và dầu oliu vào cùng với nhau, rồi theo thứ tự mà thêm sữa tươi, lòng đỏ trứng, bột bắp, đánh đều.
Vừa đánh đều tay làm vừa nhìn sang Xuân Lệ đang nghiêm túc chuẩn bị, lơ đãng hỏi, "Xuân Lệ, em có thích Giản Dịch không?"
Xuân Lệ dường như không hề suy nghĩ mà buột miệng thốt ra, "Thích ạ."
Chu Tiểu Ngư cũng tham gia vào bát quái, "Thích hắn ở điểm gì?"
Xuân Lệ ngẩn ngơ, "Em không biết." Ngẫm nghĩ một chút rồi lại bổ sung thêm một câu, "Em cũng thích A Hoàng của em, đại khái là do lông nó rất mượt, thích ngủ, lại an tĩnh, vẫn luôn ở cạnh bên em."
Chu Tiểu Ngư nghẹn họng, quay sang phổ cập khoa học cho Hoa Chiêu một chút, "A Hoàng là con mèo ở trong võ quán của em ý."
Hoa Chiêu gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi, cảm thấy càng ngày càng đồng tình với địa vị đáng thương của Giản Dịch.
Chu Tiểu Ngư nghĩ nghĩ lại cảm thấy sai sai ở đâu đó, nghi ngờ Xuân Lệ, "Nhưng mà Giản Dịch rất ồn ào, miệng lại hay luyên huyên, nói như thế thì chẳng phải hắn còn chả bằng A Hoàng hay sao?"
Xuân Lệ dường như bị hỏi cho nghẹn không biết trả lời ra làm sao, rồi ngay cả bản thân cô cũng bắt đầu rối rắm, "Em cũng không biết nữa. Bởi vì...... anh ấy rất tốt với em?"
Nhìn Xuân Lệ ở kia rối rắm tự ngẫm nghĩ không biết lý do vì sao thì Hoa Chiêu cười thầm trong lòng, đây đại loại là thật lòng thích đi, không nói lên được hắn tốt chỗ nào nhưng mà chung quy vẫn thích.
Tám đến tám đi để rồi cuối cùng người chân chính ra tay làm việc vẫn cứ là một mình Hoa Chiêu.
Chu Tiểu Ngư cầm điện thoại chụp ảnh cô làm bánh kem, Xuân Lệ ngơ ngác đứng ở bên cạnh chảy nước miếng.
Trong lúc đợi bánh kem thì Hoa Chiêu lại nhân tiện làm thêm vài loại bánh nhỏ khác để cho các cô nàng có thể cầm mang về.
Ba người vừa đợi bánh kem rồi tự sướng sống ảo chơi đến cực kỳ vui vẻ, Hoa Chiêu cũng thuận tay share lại trên Weibo: Tôi và hai em gái nhỏ.
Chu Tiểu Ngư chạy nhanh đến cướp top cmt, vừa mới vào mà đã có cả ngàn cmt mới, cô em nhỏ không khỏi cảm thán, "Chị Âm Âm, càng ngày càng nhiều đối thủ cạnh tranh, bảo toạ topcmt không bao giờ thuộc về em nữa rồi."
Lại lướt lướt lượt bình luận, giật nảy mình, "Đến ngay cả Ân lão đại còn đến cmt trước cả em." Lại cảm thấy tủi thân vô cùng, "Đại ca quá đáng!"
"Hử?" Hoa Chiêu loading trang chủ của mình, quả nhiên thấy Ân Thiên Lãng chình ình ở trong khu bình luận ngay dưới trạng thái mới nhất của cô. Bình luận của hắn vẫn y xì và tiếp tục kế tục phong cách lần trước: Bánh kem của vợ siêu ngon.
Click mở phần bình luận mọi người đáp lại ở phía dưới, nào thì uy hiếp muốn block.
Hoa Chiêu cũng reply một câu: Chồng bổng bổng đát*!
(bổng bổng đát: tuyệt nhất, giỏi nhất, siêu đỉnh,...)
Rất nhanh Ân Thiên Lãng cũng trả lời lại một câu: Vợ yêu moah moah~
Hoa Chiêu hú hồn chim én, Ân tổng out of character (OOC), băng hình tượng quá rồi, thật khó mà tin được đây là do chính bản thân hắn tự đáp lại.
Có fans ở dưới nói: Acc thao tác bởi ekip mời cút xéo!
Fans khác: Là acc chứng thực của Ân lão đại.
Fans bât đầu điên cuồng phun nước bọt: Mệt tâm, ảo tưởng tan vỡ......
Buồn nôn, run run......
Hoa Chiêu rất hoài nghi, gửi Wechat hỏi anh: Thật là do anh bình luận đấy à?
Ân Thiên Lãng rep cô rất nhanh: Dùng weibo đâu có phải là để trang trí, năng lực học tập của chồng em bổng bổng đát!
Lần này thì Hoa Chiêu không chịu nổi nữa, ôm bụng cười to.
...
Hoa Chiêu nhìn đồng hồ, giờ đã sắp đến 5 giờ, bánh quy cũng đã nở tới độ, bắc khay lấy ra khỏi lò nướng, gọi thím Trương đến giúp dọn dẹp phòng bếp.
Cô bưng hai chiếc bánh kem dư lại, "Chúng ta nhường lại phòng bếp cho thím Trương đi, mang bánh kem lên tầng vừa ăn rồi vừa xem phim, nhấm nháp thêm chút rượu có được không?"
"Vâng ạ." Hai tiểu khả ái trăm miệng một lời, thích thú đến sắp nhảy cẫng lên.
Hoa Chiêu lại dặn thím Trương, "Hôm nay thím nấu thêm cơm hộ cháu nhé, Giản tổng với Trần tổng chút nữa sẽ đến đây dùng bữa tối."
"Được! Giản tổng và Trần tổng đều rất thích thịt kho tàu của thím đấy." Thím Trương vui vẻ cực kỳ, rất lâu rồi trong nhà mới lại được một lần náo nhiệt như vậy, hôm nay thím ấy quyết tâm phải phô ra trù nghệ bao năm nay của mình.
Lại vội vàng gọi chú Trương đi mua thêm nguyên liệu nấu ăn.
Ba người đi lên tầng.
Chu Tiểu Ngư quen cửa quen nẻo, mang bánh kem đặt vào bàn bên.
Hoa Chiêu mang Xuân Lệ đi thăm quan các phòng.
Nhìn quanh một vòng, Xuân Lệ nghi vấn hỏi, "Bọn chị chỉ có hai người nhưng sao có nhiều phòng như vậy?" Từ bé đến lớn cô vẫn luôn ở trong võ quán, phòng ở rất đơn giản.
"Ừm." Hoa Chiêu dường như nghiêm túc tự hỏi một chút, "Về sau sẽ có thêm hai đứa nhỏ, các em cũng có thể tuỳ lúc ở lại làm khách, như vậy không phải sẽ cần đến sao?"
Xuân Lệ nghĩ thấy cũng đúng, khẳng định chắc nịch, "Chắc chắn bé con của chị và ông chủ sẽ rất đẹp."
Hoa Chiêu cười, "Chị cũng cảm thấy thế."
Chu Tiểu Ngư từ một phòng khác đi đến đây, kinh ngạc không thôi, "Gì gì, bé con gì cơ? Chị Âm Âm mang thai?"
"Không phải chị. Là em, không phải em vẫn luôn muốn có sao?"
Chu Tiểu Ngư ngập ngừng, "Đúng thế, em có dự định từ lâu rồi, em muốn dạy cho con bé vẽ tranh, rồi để con bé đến bái chị Âm Âm làm thầy nữa." Nhưng sau đó lại nhụt chí, "Trần Trì lại không muốn, em nào có cách gì đâu! Em thậm chí còn từng nghĩ đến chuyện đi chọc thủng "áo mưa" nữa, hừ!"
Biểu tình của Hoa Chiêu cũng rất vi diệu, "Nói không chừng đêm nay có khi hắn lại muốn có."
"Tại sao? Mỗi lần em nói đến chuyện có con thì anh ấy lại trả lời qua loa có lệ với em."
"Em cứ duy trì nhiệt tình học võ ấy, thậm chí cũng có thể nói cho hắn: vì để thuận tiện cho việc học võ, em muốn dọn đến ở luôn ở võ quán."
"Thật á?"
"Hãy tin chị."
"Nhưng vì sao anh ấy không muốn có con?" Xuân Lệ không hiểu, "Anh ấy không thích trẻ con ư?"
Hoa Chiêu bác học đáp, "Vấn đề đó cũng không hẳn là nguyên nhân chính. Hắn ta á, chủ yếu là không muốn có bất kỳ ai có thể xen vào phá đám thế giới riêng của hai người bọn họ mà thôi. Với cả......."
"Với cả gì ạ?"
"Ừm, sau khi mang thai ấy, hắn ấy sẽ bị cấm ăn "thịt" ba tháng đầu."
Chu Tiểu Ngư hơi ngượng ngùng, nhưng mà với suy luận của "bác học" Hoa Chiêu thì lại rất đồng ý.
"Cấm ăn "thịt"." Vẻ mặt Xuân Lệ ngô nghê, muốn có bao nhiêu ngây thơ là có bấy nhiêu ngây thơ.
Chu Tiểu Ngư cảm thán, "Nhớ khi xưa, em mới vừa vào đại học, cái gì cũng không biết, chuyện gì cũng không hiểu. Bây giờ xã hội đều đã rất phát triển. Xuân Lệ, em đã ra ngoài xã hội rồi mà so với chị khi xưa còn......." Cô ngập ngừng tìm từ diễn đạt, tò mò mà nhìn Xuân Lệ, thì thầm hỏi, "Chẳng lẽ Giản Dịch đến lúc này rồi mà vẫn chưa chạm vào em à?"
"Chạm vào rồi ạ." Xuân Lệ vẻ mặt quang minh chính đại, không ngượng ngùng chút nào hết.
Hoa Chiêu bật cười, "chạm vào" mà con bé hiểu có lẽ kém xa so với kia.
Quả nhiên, Xuân Lệ bắt đầu tự thuật, "Anh ấy chạm vào tay của em, còn chạm vào miệng em nữa, lần trước ở trong khách sạn bọn em còn ôm nhau ngủ một đêm, tuy thế nhưng anh ấy cũng phải trả một giá đắt."
Hoa Chiều cười sằng sặc, chậc, Giản lão nhị đã từng đi qua biết bao nhiêu "bụi hoa" kia ấy thế mà cố tình vấp phải một tiểu nha đầu cái gì cũng chẳng hiểu. Haiz, cuộc sống mà.
Dù vậy cũng khó trách, Xuân Lệ từ nhỏ đã không còn mẹ, cha lại là người của thế hệ trước, rất nghiêm túc, tính cách Xuân Lệ cũng rất chất phác ít nói, bạn bè cũng chẳng có đến mấy người. Thời gian thì hầu như đều ở trong võ quán tập võ, cơ bản là không có cơ hội để tiếp xúc đến cái gọi là phong hoa tuyết nguyệt.
Làm một "chiến hữu" không đáng tin cậy, thường xuyên "hố bạn" lâu năm của Giản Dịch, Hoa Chiêu quyết định "rửa đao gác kiếm" lần này sẽ làm chuyện đứng đắn, giúp đỡ người anh em đáng thương Giản Dịch một phen.
Vì thế Hoa tiểu thư vung tay lên, dắt các em gái "vào đời".
Hoa Chiêu chủ động đi đến phòng chiếu bóng, "Bọn em muốn xem phim gì?"
Chu Tiểu Ngư đi theo đáp, "Phim lãng mạn."
Xuân Lệ không suy trả lời luôn, "Phim hành động ạ."
Hoa Chiêu cười đến ý vị thâm trường, "Được ha, chị đây có một bộ hành động lãng mạn cực kỳ quý hiếm."
Chu Tiểu Ngư còn muốn tiếp tục đề tài câu chuyện ban nãy, hỏi Xuân Lệ, "Giản Dịch không đưa em đến chỗ hắn à?"
Xuân Lệ lắc lắc đầu, "Anh ấy từng nói đến, nhưng mà ba em nói trước khi kết hôn thì không thể đến nhà đàn ông độc thân."
"Hắn chịu nghe theo lời em? Giản Dịch sẽ không ngoan ngoãn nghe lời như thế chứ?"
Xuân Lệ gật đầu, "Anh ấy không nghe theo, nhưng mà sức anh ý lại không đánh thắng được em."
Chu Tiểu Ngư: "......"
Bây giờ thì đến ngay cả Chu Tiểu Ngư cũng đều bắt đầu cảm thấy thương thay cho Giản Dịch, tấm tắc, học theo cách nói của Trần Trì, "Lão nhị, báo ứng đến!"
Hoa Chiêu rất đồng cảm.
Phòng chiếu bóng quả đúng là một căn phòng chiếu phim thu nhỏ giống ngoài rạp, có sofa rộng thoạt nhìn trông có vẻ cực kỳ thoải mái, trong phòng còn có cả quầy rượu, trên giá bày trải dài các loại rượu vang đỏ, còn có cả tủ giữ lạnh cho một số loại rượu, đằng trước còn dựng quầy bar cách điệu trông vô cùng sang quý.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Chu Tiểu Ngư đến nơi đây, nên cũng được xem như là nửa chủ nhân ở đây, không đợi Hoa Chiêu phân phó cô cũng rót cho mỗi người một ly rượu vang đỏ.
Lôi kéo Xuân Lệ cởi giày ngồi lên sô pha.
Thím Trương phấn khởi bưng một mâm trái cây đã gọt tỉa xinh đẹp đến, đóng lại cửa cho các cô nàng.
Hoa Chiêu cẩn thận giữ cửa khoá kỹ lại, mở máy tính, tìm trái tìm phải, đào tung máy tính cả lúc lâu, mãi mới tìm thấy bộ phim "hành động lãng mạn" mà mình giấu kỹ trong ổ E từ ngày xưa. Chuyện này đến ngay cả Ân Thiên Lãng cũng không biết đâu, liên tiếp vài cảnh, máy bắt đầu chiếu phim.
Phim là phim thời đầu.
Bóng dáng nữ chính mờ ảo xuất hiện ở đầu tường, mặc một bộ quần áo công sở, một dáng người nóng bỏng.
Xuân Lệ nghi hoặc, "Là phim võ thuật của Nhật Bản hả chị?"
Chu Tiểu Ngư xem xem rồi bỗng thấy có gì đó sai sai, lấy ánh mắt của người từng trải như cô, phong cách của bộ phim này nhìn quen quen.
==== Đẩy nhanh cho hết bộ để sang hố mới~